Chương 1: Tôi biết cậu ấy

Giản Hạnh bị đánh thức bởi tiếng ồn của Giản Như.

"Kẻ ác tự có trời trị, chết thì cũng chết rồi, còn nói cho tôi biết làm gì? Thật ghê tởm!"

Giản Như đang nói về ông ngoại mà Giản Hạnh chưa từng gặp mặt, Giản Quốc Thắng.

Nhà người ta có chuyện xấu đều tìm cách giấu đi, nhưng đến lượt Giản Như, bà không chỉ không giấu mà còn muốn ai ai cũng biết.

Bà cũng chẳng bận tâm đến việc Giản Hạnh còn nhỏ mà né tránh, khiến Giản Hạnh tối qua mơ suốt cả đêm, trong mơ toàn là những chuyện cũ rích mà Giản Như hay lải nhải.

Như một kẻ đứng ngoài quan sát, Giản Hạnh lạnh lùng nhìn cả nhà họ Giản rối ren hỗn loạn, cuối cùng thấy Giản Quốc Thắng đẩy bà ngoại ra, một mình bước đi ngày càng xa.

Thời đó chưa có ly hôn, nên hành động của Giản Quốc Thắng được gọi là bỏ vợ ruồng con.

"Hà! Đây cũng coi như bị trời trừng phạt rồi nhỉ!" Giọng của Giản Như không hẳn là đắc ý, nhưng đầy vẻ châm chọc mỉa mai.

Chắc là vậy.

Chỉ có điều không phải bị sét đánh, mà là bị lũ cuốn trôi.

Chính quyền địa phương kiểm tra danh sách người chết, tận tâm tận lực gửi danh sách ấy đến huyện Hòa, đến tay Giản Như.

Vì chuyện này, Giản Như chửi suốt gần nửa tháng.

"Được rồi, đừng đánh thức Giản Hạnh." Đó là giọng của bà ngoại.

"Được cái gì mà được? Chẳng lẽ mẹ vẫn còn nhớ nhung đến ông ta à? Ồ, người ta có nhớ mẹ lấy một chút nào không? Rảnh rỗi như vậy thì lo xem mình còn sống được mấy năm nữa đi." Giản Như nói năng khó nghe, kể cả với mẹ ruột cũng chẳng nể nang gì.

Nghe đến đây, Giản Hạnh thở dài, đứng dậy bước ra ngoài.

Thấy Giản Hạnh, Giản Như cũng không tỏ vẻ ngượng ngùng gì, chỉ hỏi cô muốn ăn gì.

Giản Hạnh đáp: Con sao cũng được.

Bà ngoại vốn đang ngồi ở cửa, thấy cô liền vẫy tay gọi:

"Mau rửa mặt đánh răng đi, lát nữa đừng để lỡ giờ đi siêu thị."

Năm nay Giản Hạnh vừa tốt nghiệp cấp hai, nghỉ hè rảnh rỗi nên tìm được một công việc làm thêm ở siêu thị.

Giản Hạnh bước tới, nói: Vâng.

Bà ngoại rảnh rỗi không có việc gì làm, liền đi quanh quẩn bên cạnh cô:

"Sắp khai giảng rồi nhỉ? Nói trước với ông chủ đi, đừng để đến lúc đó lại không cho nghỉ."

Không đâu ạ, Giản Hạnh nhét bàn chải vào miệng, lầm bầm không rõ:

"Lúc đầu đã nói rõ là làm đến hôm nay rồi."

"Vậy cố thêm chút nữa, mai về sớm nhé."

Giản Hạnh vừa cắn bàn chải vừa gật đầu.

Ăn xong, Giản Hạnh như thường lệ đến siêu thị làm thu ngân lúc chín giờ sáng, kết thúc công việc đầu tiên trong đời vào lúc năm rưỡi chiều.

"Được rồi, cầm tiền về nhanh đi, trời kiểu này lát nữa thế nào cũng mưa cho mà xem."

Nghe vậy, Giản Hạnh ngẩng đầu nhìn ra ngoài, gió cuốn bụi mù mịt, những chiếc túi nilon đựng đồ ăn màu đỏ và đen xoay vòng trong gió.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!