Chương 41: Hồi kết

"U não là cái gì? Sao có thể là u não được? Con gái nhà tôi ăn ngon mặc đẹp suốt mà! Sao lại mắc bệnh này được cơ chứ!"

Trong phòng khám, Giản Như càm thấy như thể bầu trời sụp đổ trước mắt bà.

Bà không ngừng bám lấy bác sĩ, lặp đi lặp lại:

"Bác sĩ, bác sĩ kiểm tra lại đi! Kiểm tra kỹ lại đi mà! Con gái nhà tôi còn phải thi đại học nữa! Sao có thể mắc bệnh này được chứ!"

"Bệnh của cô bé không chỉ là u não, mà còn mắc chứng trầm cảm rất nặng, dây thần kinh bị chèn ép nghiêm trọng. Đây không phải là chuyện xảy ra trong một sớm một chiều đâu. Bình thường cô bé chắc chắn đã có những cơn đau đầu từng đợt, thậm chí là mù tạm thời.

Làm cha mẹ mà không để tâm chút nào cả.

"Bác sĩ ghét nhất là kiểu cha mẹ chỉ biết lo lắng khi sự đã rồi, sắc mặt u ám nói:"Bây giờ mới nhớ con bé phải thi đại học rồi à? Sao trước đây không chú ý hơn đi?

"Trầm cảm? Giản Như hoàn toàn sững sờ."Trầm cảm gì chứ? Con bé chỉ là một đứa trẻ, làm sao lại trầm cảm? Nó mới bao nhiêu tuổi? Cuộc sống của nó ngoài việc học thì chẳng phải lo lắng điều gì cả!

Sao nó lại mắc trầm cảm được cơ chứ!"

Bác sĩ đã quá quen với kiểu phản ứng đầy vô thức như của Giản Như, chỉ phất tay ra hiệu cho thực tập sinh đến giải thích cho bà.

Nhưng Giản Như làm sao nghe lọt tai được câu nào.

Bà đẩy mạnh thực tập sinh sang một bên, lao thẳng ra ngoài.

Trần Yên Bạch và Tần Gia Minh đang đứng trước cửa. Tần Gia Minh đứng thẳng, còn Trần Yên Bạch thì ngồi xổm xuống.

Bệnh viện không cho hút thuốc, nên Trần Yên Bạch chỉ ngậm điếu thuốc chưa châm lửa.

Chẳng có làn khói nào, nhưng đôi mắt cô lại đỏ hoe như bị khói hun.

Giản Như bước về phía Trần Yên Bạch, nhưng Tần Gia Minh lập tức chắn trước mặt bà.

Anh không còn giữ phép lịch sự gọi Giản Như là dì nữa, ánh mắt lạnh lùng nhìn bà.

Giản Như cũng chẳng còn hơi sức đâu mà tranh cãi, như thể bỗng chốc già đi vài tuổi, giọng khàn đặc hỏi Trần Yên Bạch:

"Con bé bị trầm cảm từ khi nào?"

Trần Yên Bạch không nói một lời.

Giản Như bắt đầu thở dốc, lại hỏi:

"Tại sao nó lại trầm cảm?"

Trần Yên Bạch vẫn im lặng.

Nước mắt cuối cùng cũng tràn ra khóe mắt Giản Như. Bà cố nắm lấy tay Trần Yên Bạch, người khom xuống, giọng cũng mềm đi:

"Xin cháu, nói cho dì biết đi, nói cho dì biết đi."

Trần Yên Bạch bật cười.

Cô đứng dậy, gạt tay Giản Như ra.

Cô không khóc, nhưng đôi mắt cũng chẳng khá hơn Giản Như là bao.

Cô nhìn chằm chằm vào Giản Như, nhấn mạnh từng chữ từng chữ:

"Cả đời này tôi cũng sẽ không nói cho bà biết đâu. Bà đừng hy vọng nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!