Chương 33: Bị bỏ rơi.

Mưa lớn và nắng gắt thay phiên nhau vài trận, tháng Bảy liền trôi qua, tháng Tám nắng càng gay gắt hơn, dù đi đâu chỉ cần bước thêm vài bước ngoài trời cũng sẽ đổ mồ hôi ướt đẫm cả người.

Gần đây, Giản Như và Lữ Thành cũng đã hủy luôn cả quầy bán buổi chiều, mỗi lần đều đợi Giản Hạnh về nhà rồi mới rời đi.

Hôm đó, hiếm khi Giản Hạnh gục đầu lên bàn ngủ được hai tiếng, khi tỉnh dậy thì trong hiệu sách chẳng có ai, trống vắng đến mức mang lại cảm giác cô đơn bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng.

Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác như bị thời gian bỏ rơi sau một giấc ngủ dài.

Cô ngồi trước bàn, chăm chú nhìn về phía cửa ra vào. Ngoài cánh cửa kính, ánh tà dương đỏ như máu, ánh hoàng hôn còn rực rỡ hơn cả giữa trưa.

Cô đợi một lúc, nhưng Giang Biệt Thâm vẫn chưa về, Giản Hạnh đành phải gọi điện cho anh.

Giang Biệt Thâm vừa bắt máy đã hỏi thẳng: "Tỉnh rồi à?"

Giản Hạnh khẽ "ừ" một tiếng, nói: "Khi nào anh về? Tôi sắp đi rồi."

Bên kia đầu dây có chút ồn ào, dường như anh đang di chuyển từ nơi này sang nơi khác, mãi đến khi xung quanh yên tĩnh lại anh mới nói: "Em cứ về trước đi, đừng lo cửa tiệm, trong trường chẳng có ai ra vào đâu."

Giản Hạnh đáp một tiếng, cúp máy rồi rời đi.

Từ khi Giản Như và Lữ Thành chuyển sang làm ca đêm, Giản Hạnh lại mang điện thoại về nhà.

Để tránh trên đường chạm mặt Giản Như và Lữ Thành, cô đi đường tắt suốt chặng về nhà, nhưng vừa về đến nơi mới phát hiện họ vẫn chưa rời đi.

Hai người không biết đang cãi nhau vì chuyện gì.

Giản Hạnh đứng ở cửa nghe lén một lúc mới hiểu được, hình như Lữ Thành muốn tự mình tìm việc làm.

Giản Như nói: "Anh thôi đi, đừng có chỉ biết rước thêm phiền phức nữa được không?"

Lữ Thành có vẻ rất kiên quyết.

Thái độ cứng rắn của ông lại khiến Giản Như bực bội.

Dù mục đích có phải để kiếm tiền hay không thì thái độ ấy cũng đã làm trái ý Giản Như.

Giản Như tiện tay ném đồ lên xe, âm thanh "rầm" vang lên làm chú chó nhà hàng xóm sủa ầm lên. Đúng lúc đó, Giản Hạnh mở cửa bước vào.

Vừa vào nhà, Giản Như đã mỉa mai một câu đầy châm chọc: "Người nào cũng muốn lên trời hết nhỉ! Mấy cái mồm câm thì chẳng bao giờ nhả ra được lời nào tử tế cả!"

Giản Hạnh không lên tiếng.

Điều đó càng khiến Giản Như tức giận hơn, bà hỏi Giản Hạnh: "Nhà cửa bừa bộn thế mà không biết mở miệng hỏi han gì à? Phải đợi đến khi trong nhà chết sạch hết thì mày mới vui lòng đúng không?"

Lữ Thành bực bội nói một câu: "Cô nói mấy chuyện này với con bé làm gì chứ!"

Giản Như lớn giọng hơn: "Con bé? Nó lớn rồi đấy! Lúc tôi bằng tuổi nó, có việc gì mà tôi chưa từng làm? Nửa cái nhà này là tôi gánh vác cả đấy!"

"Nhưng thời đó khác rồi, sao cô cứ bắt nó phải so với mình làm gì?" Lữ Thành đáp.

Giản Như quát lớn: "Gọi là thời đó khác à? Thời nào thì không cần ăn uống? Thời nào lại nuôi ra được đứa câm? Nó là do di truyền từ anh đấy! Hai cha con giống nhau như đúc!"

Tháng Tám, dù là buổi tối cũng vẫn nóng hầm hập.

Giản Hạnh đi một đoạn đường dài, cả người cảm giác như nhẹ bẫng.

Lúc này nghe Giản Như và Lữ Thành cãi nhau, trước mắt cô bỗng tối sầm lại.

Cô chẳng muốn quan tâm họ đang cãi vã gì, chỉ lặng lẽ đi thẳng về phòng mình. Nhưng khi cô đi ngang qua Giản Như, Giản Như bất ngờ túm lấy cô, làm cô loạng choạng suýt ngã.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!