Nhưng không phải mỗi một giây một phút của ngày hôm ấy đều suôn sẻ.
Lúc sau, Giản Hạnh ngồi xuống bậc đá bên cạnh, cô cúi đầu, mái tóc đuôi ngựa rũ xuống hai bên che đi tầm nhìn của Từ Chính Thanh.
Cũng coi như che đậy cho sự chột dạ và dối trá của cô một lần.
Mặt trời chiếu nóng rực đỉnh đầu và sau gáy cô, đến khi cảm nhận nhịp tim dần ổn định lại, cô mới chậm rãi thẳng lưng, nhẹ giọng nói cảm ơn Từ Chính Thanh.
Chỉ đáng tiếc là trời nắng quá, lúc cô nghiêng đầu vừa vặn chạm phải ánh sáng, mắt không thể mở ra, chỉ có thể nheo lại.
Cô không nhìn rõ gương mặt Từ Chính Thanh, có lẽ cậu cũng cảm thấy biểu cảm của cô rất xấu.
Thật ra trong đoạn tình cảm chỉ thuộc về riêng cô này, Giản Hạnh rất ít khi tiếc nuối điều gì, bởi cô biết đó chỉ là một đoạn ký ức tuổi trẻ, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, cô có thể nhẹ nhàng dùng hai chữ thôi đi để gói gọn tất cả.
Thế nhưng ánh nắng hôm ấy, vẫn trở thành khởi đầu của nỗi tiếc nuối trong mùa hè năm đó.
Ngày 7 và 8 là kỳ thi đại học, vì trường học được dùng làm điểm thi nên học sinh được nghỉ hai ngày.
Chín giờ sáng, Giản Hạnh ngồi trước bàn học ở nhà mở một đề thi Ngữ văn, đến mười một giờ rưỡi, chuông báo trên điện thoại vang lên, cô gấp bài thi lại.
Lúc quay đầu lại, Giản Hạnh mới phát hiện Lữ Thành và Giản Như không biết đã về từ lúc nào. Giản Như đang ở trong sân, ngồi xổm xuống không biết đang loay hoay với thứ gì.
Cô liếc nhìn chiếc điện thoại đặt ở góc bàn, trong đầu thoáng chốc trống rỗng.
Ngay sau đó, Giản Như cất giọng gọi lớn:
"Điện thoại reo kìa! Xem có chuyện gì không!"
Giản Hạnh cứng đờ trên ghế.
Phản ứng đầu tiên của cô sau khi hoàn hồn là chộp lấy điện thoại. Cô định nhét vào túi, nhưng lại do dự muốn bỏ vào ngăn kéo, kéo ngăn kéo ra một nửa rồi lại cảm thấy không ổn.
Như một con ruồi mất đầu, chạy đâm vào hết chỗ này đến chỗ khác.
Trong lúc hoảng loạn, Giản Hạnh đứng dậy, vô tình làm đổ ghế. Trong phòng vang lên tiếng rầm lớn, như thể đập thẳng vào dây thần kinh cô.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc ghế bị đổ, bàn tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch.
Giản Hạnh hiểu rõ hơn ai hết rằng trong căn phòng này không có chỗ nào thực sự an toàn tuyệt đối, nhưng cô nhất định phải giấu được chiếc điện thoại này.
Bằng bất cứ giá nào.
Đúng lúc đó, Lữ Thành lên tiếng:
"Không có gì đâu, chắc là chuông báo thức, tắt rồi."
Ánh mắt Giản Hạnh vẫn dừng trên chiếc ghế ngã dưới đất, tay cô siết chặt đến mức gần như tê dại, từng tấc da thịt căng cứng đau nhức, nhưng cô không thể thả lỏng.
Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Lữ Thành cất lên qua cánh cửa:
"Bị đổ gì à? Con có bị đập trúng không?"
Giản Hạnh chậm rãi ngẩng đầu, xuyên qua cánh cửa, dường như cô có thể nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận từng chút một của Lữ Thành.
Khoảnh khắc này, trong lòng Giản Hạnh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Giản Như nói không sai, cô không phải một đứa trẻ ngoan.
Sự ngỗ nghịch của cô đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!