Chương 28: Tại sao?

Trong giờ tự học buổi tối, giáo viên ngữ văn vì một bài đọc hiểu mà trò chuyện với cả lớp khá nhiều về các tác phẩm văn học. Nửa sau buổi học, cô chiếu một bộ phim được chuyển thể từ tác phẩm cùng tên của Thẩm Tòng Văn, Biên Thành.

Trong phim, nữ chính vì tình cảm với hai anh em mà do dự không quyết, bạn cùng bàn của Giản Hạnh là Quách Phúc Lâm khẽ nói: "Đây chẳng phải là trà xanh sao."

Đới Dư Niên trêu chọc: "Ồ, cậu cũng biết trà xanh à."

Quách Phúc Lâm đẩy gọng kính, đáp: "Tôi còn biết cả bạch liên hoa nữa đấy."

Câu nói này khiến không ít người xung quanh bật cười.

Trần Bác Dư luôn miệng hay trêu chọc Lam Nguyệt, nghe thấy liền nói: "Vậy thì Lam Nguyệt chắc chắn là đàn ông rồi."

Lam Nguyệt tức giận, quay nửa người lại, bắt đầu "đánh nhau" qua không trung với Trần Bác Dư. Từ Chính Thanh ngồi giữa hai người họ bị làm phiền, liền đứng lên nói: "Tôi với cậu đổi chỗ đi, hai người tự do đánh nhau thoải mái."

Có người xung quanh trêu ghẹo, Lam Nguyệt đỏ mặt, nói: "Tôi không đổi!"

Trần Bác Dư tiếp lời: "Tôi đổi với cậu."

Từ Chính Thanh lạnh lùng cười: "Cậu mơ à, cậu mà ngồi chỗ tôi thì những người xung quanh còn học hành được không?"

Trần Bác Dư nói: "Tôi sẽ nói nhỏ thôi mà."

Từ Chính Thanh hơi nghiêm mặt: "Đừng đùa nữa, nội dung phía sau khá nghiêm túc, hai người ồn ào như vậy ảnh hưởng đến người khác đấy."

Từ Chính Thanh bình thường không tỏ ra quyền uy, nhưng có lẽ vì cậu mang sẵn khí chất nên chỉ cần mặt hơi nghiêm lại, mọi người đều lập tức bớt ồn ào.

Trần Bác Dư cuối cùng cũng im lặng, Lam Nguyệt không còn liên tục quay đầu nhìn Từ Chính Thanh nữa. Từ Chính Thanh vẫn ngồi yên ở chỗ của mình.

Giản Hạnh lặng lẽ nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ. Cô là người ngoài cuộc, nhưng tâm trạng lại dao động theo từng câu nói của họ.

Từ Chính Thanh định đổi chỗ với Lam Nguyệt.

Từ Chính Thanh định ngồi vào chỗ của Lam Nguyệt.

Từ Chính Thanh sẽ chỉ cách cô một hành lang ngắn.

Bóng dáng của cậu trong tầm mắt cô có thể trở nên rõ ràng hơn.

Nhưng Từ Chính Thanh không động đậy.

Khoảng cách giữa cậu và cô vẫn là đường chéo dài nhất giữa hai điểm.

Không gian xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh.

Bộ phim chiếu đến cao trào, tiếng sấm rền vang, mưa lớn xối xả, nước trút xuống từ trên bầu trời, nuốt chửng cả ngọn núi.

Màn hình bỗng chốc tối đen, cả phòng học chìm trong bóng tối.

Giản Hạnh nhìn thấy Thúy Thúy trong mưa lớn, lạc lối và tuyệt vọng, cô ấy gào to gọi ông nội trong bóng tối. Tiếng khóc thê lương ấy bao trùm cả căn phòng, như xuyên qua mọi người.

Đã có người bật khóc, Lam Nguyệt cũng khóc. Bạn cùng bàn của Lam Nguyệt quay lại hỏi Từ Chính Thanh xin giấy. Từ Chính Thanh đứng dậy, đổi chỗ với Trần Bác Dư.

Giấy là do Trần Bác Dư đưa.

Trong tầm mắt của Giản Hạnh, bóng dáng của Từ Chính Thanh đã không còn. Cô đờ đẫn nhìn màn hình, vài giây sau đứng dậy rời khỏi chỗ.

Cô đi ra từ cửa sau, lúc đi ngang qua Từ Chính Thanh, dường như thấy cậu liếc nhìn mình, nhưng cô không quay lại nhìn cậu.

Nếu nói trước đây trái tim cô giống như bị đè nặng bởi núi cao, thì giờ đây trái tim ấy như bị nước nhấn chìm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!