Chương 25: "Giản Hạnh, hoan nghênh."

Giản Hạnh và Lâm Giai cùng nhau dọn dẹp bàn ghế, trong lớp Một có không ít bạn học cũ của Lâm Giai. Có nam sinh chủ động tiến tới giúp đỡ, nhưng Lâm Giai chỉ phất tay, hướng họ đến chỗ Giản Hạnh.

"Không cần, tớ tự làm được…"

Giản Hạnh còn chưa nói hết câu thì bị cắt ngang:

Ơ? Là cậu à?

Giản Hạnh ngẩng đầu, lúc này mới thấy đó là một gương mặt quen thuộc.

Tớ là Đới Dư Niên, Đới Dư Niên vừa nói vừa ngượng ngùng cười khẽ,

"Kỳ thi giữa kỳ lần trước không cẩn thận đụng trúng cậu, thật xin lỗi nhé."

Giản Hạnh nhớ cậu ta.

Nói chính xác, cô nhớ rõ cảnh tượng vụ va chạm ngày hôm đó.

Cũng mãi mãi nhớ rõ tâm trạng của cô ngày ấy.

Cô mỉm cười nhìn Đới Dư Niên, nói:

Không sao đâu.

Tính cách của Đới Dư Niên không thể nói là hoạt bát, cũng không phải là rụt rè, nhưng có lẽ vì ít tiếp xúc với con gái, mới nói vài câu mà tai cậu đã đỏ lên.

Cậu tránh ánh mắt của Giản Hạnh, vừa giúp cô khiêng bàn vừa liên tục lặp lại:

"Để tớ, để tớ, tớ khiêng giúp cậu."

Bàn quả thực hơi nặng, Giản Hạnh sợ nếu từ chối nữa thì sẽ không hay, bèn gật đầu nói cảm ơn, sau đó bê ghế cùng Đới Dư Niên đi vào lớp Một.

"Lớp chúng ta chọn ban xã hội không nhiều, vừa khéo lại bằng đúng số lượng chọn ban tự nhiên, giáo viên chủ nhiệm nói cứ tạm thời ngồi vào chỗ trống trước, lúc nào có cơ hội thì đổi lại," Đới Dư Niên vừa đi vừa nói,

"Nhưng thực ra mọi người cũng không có nhu cầu đổi chỗ quá lớn, nên"lúc nào

"này cũng không rõ ràng lắm."

Mặc dù Đới Dư Niên nói khá nhiều, nhưng đều là những thông tin hữu ích. Chỉ trong vài phút, Giản Hạnh đã biết được một số thông tin cơ bản.

Dưới sự hướng dẫn của Đới Dư Niên, cô dừng lại trước cửa sau của lớp Một. Lúc này, trong lớp gần như đã đầy người, ai nấy đều tò mò với học sinh mới, đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Giản Hạnh vô tình liếc về dãy thứ ba từ dưới lên, nơi đó trống. Trên bàn có rất nhiều sách vở, sắp xếp không gọn gàng lắm. Ngăn bàn phía ngoài chắn bởi một chiếc đồng phục học sinh, ống tay áo rơi ra, lơ lửng đong đưa.

Giống như nhành liễu rủ bên hồ, không cần cố tình chạm vào, đã khơi lên từng vòng gợn sóng.

Bởi vì có gió động.

Lòng cũng rung động.

Giản Hạnh thu lại ánh mắt, nhìn lướt qua những chỗ còn trống.

Phía sau, Lâm Giai ghé lại gần, hỏi cô:

"Đừng ngồi cuối lớp nữa, cuối lớp toàn là mấy cậu cao kều, chọn chỗ nào phía trước đi."

Giản Hạnh mím môi, không vội đưa ra lựa chọn.

Giáo viên chủ nhiệm Chu Kỳ đúng lúc này bước tới, thấy bọn họ đứng chen chúc ở phía sau lớp, liền hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!