Tết dương lịch, trường học cho tất cả học sinh nghỉ một ngày, may mắn rằng, hôm đó lại rơi vào đúng thứ sáu, vậy nên bọn họ được nghỉ ba ngày.
Đáng tiếc, kỳ nghỉ tết dù dài hay ngắn đều sẽ rơi vào cuối năm, đây cũng là thời gian kết thúc học kì, bởi vậy mà trước khi nghỉ tết, bọn họ phải lao đầu vào học để chuẩn bị cho kiểm tra.
Kỳ thi cuối cùng cũng đến, ai ai cũng đều lo lắng chuẩn bị cho môn học chuyên ngành của mình.
Vào ngày mồng 2 tháng 2, toàn trường bước vào kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi cuối cấp trung học cũng kết thúc vào đúng ngày Lập Xuân.
Bây giờ là đầu xuân nhưng tiết trời vẫn còn khô lạnh, Giản Hạnh và Từ Chính Thanh bước ra khỏi lớp, lúc đó còn chưa tới năm giờ, bầu trời mới chỉ nhá nhem tối, có màu xám.
Hôm nay trời nhiều mây, ban ngày không có nắng, vậy nên buổi chiều cũng sẽ không có hoàng hôn.
Nhìn xung quanh, tất cả các tòa nhà đã trở lại màu sắc nguyên bản của chúng, không xấu xí, nhưng cũng không có một điểm đẹp đẽ nào.
Nhưng Từ Chính Thanh lại dựa người vào lan can ngắm nhìn những tòa nhà bình thường ấy một lúc. Cậu ấy trông rất tập trung, cứ như bị cái gì đó thu hút.
Giản Hạnh ngắm nhìn Từ Chính Thanh.
Cô tò mò đi tới, hành lang kiên cố bị cô bước lên, vang lên tiếng chạm nho nhỏ, bước vài bước đã tới nơi. Cả người, vai và cổ cô đều cứng đờ, ánh mắt chuyển sang chỗ khác. Bên cạnh, Từ Chính Thanh liếc mắt nhìn sang.
Cô ấy giả vờ nhìn về cùng một hướng với cậu, nhưng đôi mắt lại trống rỗng, tất cả các giác quan của cô ấy đều tập trung vào tai phải, nam sinh đứng bên cạnh cô ấy, thở như lông hồng nhưng cũng giống như một con dao sắc bén.
Giản Hạnh đút tay vào túi quần, nắm những sợi chỉ thừa trong túi đồng phục học sinh cọ xát, những sợi chỉ này vốn mềm mại, bởi vì dư thừa nên có vẻ hơi thô ráp. Nhưng vào lúc này đây, chút khó chịu này vẫn đủ ảnh hưởng đến cô.
Vì sao ư? Bởi vì, cả người Giản Hạnh bây giờ đã đông cứng như xi măng.
Cô muốn mở lời nói chuyện với cậu...
Nếu Lâm Giai ở đây, cậu ấy sẽ trò chuyện cởi mở với Từ Chính Thanh, nói chuyện đến khi sinh ra cãi nhau, nhưng Từ Chính Thanh vẫn chỉ cười cười, không trốn cũng không chạy. Chỉ mỉm cười, cùng Lâm Giai nói đùa.
Đó là tương tác bình thường giữa những người bạn.
Cũng bình thường mà... Giản Hạnh vừa nghĩ vừa kéo mạnh đầu sợi dây, một lần dứt khoát, gần như khớp với nhịp tim của cô.
Cho đến khi trên vai đột nhiên có một chút cảm giác, rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại làm cho thân thể cứng đờ như xi măng của Giản Hạnh muốn nứt ra, động tác trên tay cùng nhịp tim đồng thời ngừng lại, hô hấp cũng ngừng lại trong nháy mắt.
Cô mở to mắt ra, giật lùi lại, mái tóc đuôi ngựa bất ngờ quét qua cánh tay Từ Chính Thanh, đồng tử Giản Hạnh đột nhiên co lại.
Từ Chính Thanh không ngờ chỉ chạm vào cô một chút thôi mà phản ứng lại mạnh như vậy, trong đầu cùng lúc hiện lên bao nhiêu dấu chấm hỏi.
Lại nói, cậu cùng Giản Hạnh quen biết đã nửa năm, giao tiếp cũng không nhiều, nhưng bởi vì học cùng một tầng, lại có Tần Gia Minh lắm chuyện ở bên, cho nên việc họ nói chuyện với nhau cũng không phải là quá hiếm thấy.
Nghĩ kỹ lại thì, có vẻ như khi Giản Hạnh ở chung với người khác đúng là có phần lạnh lùng hơn một chút, khiêm tốn hơn một chút.
Hình như Từ Chính Thanh nghĩ rằng đã hơi quá thân thiết với Giản Hạnh. Trên mặt liền lộ rõ vẻ xin lỗi, nói:
"Là tớ không chào hỏi trước."
KHÔNG.
Giản Hạnh vội vàng trả lời trong lòng.
Nhưng vừa ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt Từ Chính Thanh, Giản Hạnh chưa nói được nửa câu lại lập tức cứng họng.
"Tớ chỉ muốn nói với cậu," Từ Chính Thanh nói, giơ một tay lên, ngón cái chỉ về phía sau, ra hiệu, Tớ đi trước nhé?
Cô phải nhắc đi nhắc lại những điều cô muốn nói với anh hàng chục lần trong lòng, nhưng anh thì vẫn một bộ dáng vô tư, vẫn cởi mở và tự nhiên với cô.
Anh coi cô như một người bạn bình thường, là một người bạn bình thường nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!