Chương 14: Ánh nắng

Hôm đó, Từ Chính Thanh đi trước. Có lẽ vì mưa quá to, người nhà cậu lái xe đến đón. Trước khi đi, cậu hỏi cô:

"Cậu có muốn cùng không?"

Giản Hạnh lắc đầu nói:

"Không, tôi có mang ô."

Vốn dĩ quan hệ giữa họ không quá thân thiết, Từ Chính Thanh chắc cũng chỉ là khách sáo, nên chỉ gật đầu mà không nói thêm gì. Giản Hạnh nhìn qua màn mưa mịt mù, thấy thiếu niên bước vào cơn mưa, cúi người lên xe. Cùng lúc đó, cửa ghế lái xe mở ra một nửa, bên trong là bố của Từ Chính Thanh.

Ông nhìn về phía này, dường như còn vẫy tay.

Giản Hạnh nhìn lại ông, vài giây sau mới chậm rãi giơ tay lên, khẽ vẫy.

Về đến nhà, Giản Hạnh không tránh khỏi bị ướt nửa người. Bà ngoại vì lo lắng nên vẫn chưa ngủ. Nghe thấy động tĩnh, bà vội vã chạy ra, thấy cô bị ướt như vậy thì miệng không ngừng xuýt xoa:

"Xem con ướt thế này, sao không để mẹ con đón chứ?"

Không sao ạ.

Giản Hạnh thực sự thấy hơi lạnh, cô gạt tay bà ngoại ra.

"Con đi thay quần áo."

Bà ngoại vội vàng gật đầu đồng ý.

Giản Hạnh thay đồ xong, bà ngoại vẫn đứng đợi ngoài cửa. Cô vừa thay xong, bà liền bưng vào một bát canh gừng, nhìn cô chăm chú rồi nói:

"Hay là đi gội đầu đi?"

Một lát nữa ạ.

Giản Hạnh cầm bát canh uống vài ngụm, liếc nhìn đồng hồ rồi nói với bà ngoại:

"Bà đi ngủ đi, con uống xong sẽ gội."

"Nhớ gội đấy nhé, đừng lười, không sau này già rồi lại đau đầu cho mà xem." Bà ngoại vẫn chưa yên tâm, cứ như thể sắp tự tay giúp cô gội vậy.

Giản Hạnh bật cười: Con biết rồi.

Đêm đó, mưa càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại. Giản Hạnh uống xong canh rồi đi gội đầu, nhưng tối hôm ấy vẫn bị đau đầu gặp ác mộng. Trong cơn mơ, khắp nơi hỗn loạn như chiến trường, có mèo lớn, có mèo nhỏ.

Mèo lớn cắn chết mèo nhỏ, mèo nhỏ bị chôn trong bồn hoa, bồn hoa mọc lên một cây đại thụ cao chót vót. Sấm chớp bất ngờ giáng xuống, cây gãy, đè gãy chân Lữ Thành. Bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, Giản Hạnh ngồi bệt dưới đất bật khóc.

Trước mặt cô có một bàn tay đưa ra, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ của Từ Chính Thanh. Bà ấy mỉm cười với cô. Không lâu sau, bà xoay người rời đi, bên chân có một con mèo nhỏ đi loạng choạng. Một người một mèo men theo ánh sáng hành lang mà bước đến bên cạnh bố của Từ Chính Thanh.

Ông ấy vẫy tay với cô.

Giản Hạnh muốn giơ tay lên nhưng làm thế nào cũng không nhấc nổi. Cô cuống quýt cúi đầu, chỉ thấy cổ tay mình bị trói chặt bằng một sợi xích sắt thô to. Kinh hoàng và hoang mang, cô quay đầu lại, nhìn thấy bà ngoại.

Bà ngoại cười tủm tỉm hỏi cô:

"Giản Hạnh, mau uống cái này đi, Giản Hạnh, Giản Hạnh…"

Âm thanh từ xa đến gần, từng tiếng, từng tiếng, vang vọng trong lòng Giản Hạnh.

Mỗi tiếng đều nện xuống thật nặng.

Đè ép đến mức nhịp tim cô ngày càng chậm lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!