Chương 12: Chỉ có gió mới biết

Hai ngày sau đó, Giản Hạnh đều ở nhà. Bài tập nghỉ hè cấp ba nhiều, đề thi chất thành đống, cô ngồi trước bàn học một cái là đã qua một ngày. Đến lúc hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà nhuộm khắp căn phòng, phản chiếu khung cửa sổ lên giường, nhìn mà không kìm được phải vươn vai một cái.

Bà ngoại thò đầu vào từ khung cửa sổ, ánh sáng viền quanh bà một lớp rực rỡ, nhuốm màu dịu dàng. Bà cười mỉm hỏi: "Hôm nay con muốn ăn gì nào?"

Giản Hạnh khẽ cười, nghiêng người, cánh tay tùy ý gác lên lưng ghế, nói: "Sao cũng được ạ, bà nấu gì con cũng thích."

"Ui chao, cái miệng ngọt quá đi," bà ngoại vui vẻ nói, "Lại đây để bà véo má xoa đầu nào."

Hai ngày nay Giản Hạnh ngủ cũng tạm, cả người thư thái hơn hẳn. Cô cười đứng dậy, chủ động đưa mặt cho bà ngoại. Đợi bà véo má xoa đầu xong, bà mới bảo: "Được chăm ngon chăm kỹ thế này mà vẫn gầy đi nữa."

Giản Hạnh đáp: "Cao lên rồi ạ."

Bà ngoại nghe vậy liền vui vẻ ra mặt: "Đúng đúng, cao lên rồi! Giản Hạnh của bà lớn rồi nha!"

Nói xong, bà rộn ràng bước nhanh vào bếp.

Giản Hạnh nằm úp sấp bên cửa sổ, nhìn bóng lưng của bà ngoại, trong mắt vô thức phủ lên một tầng ý cười mềm mại.

Trưa ngày mùng sáu, ăn cơm xong, bà ngoại đi ngủ trưa. Giản Hạnh định gọi bà một tiếng rồi mới ra ngoài, nhưng thấy bà ngủ say quá nên không nỡ đánh thức.

Trần Yên Bạch vẫn như mọi khi, có mặt ở chỗ cũ. Không biết cô lấy từ đâu ra một chiếc MP3, màn hình chỉ bằng nửa bàn tay, trên đó từng dòng chữ chạy qua chạy lại. Giản Hạnh ghé sát vào xem một lúc lâu mà vẫn chẳng hiểu gì, liền hỏi: "Cái gì đây?"

Trần Yên Bạch đang xem đến nhập tâm, bị giật mình đến mức trợn tròn mắt, hít một hơi lạnh thật sâu rồi buột miệng chửi: "Mẹ kiếp!"

Giản Hạnh lập tức đưa tay bịt miệng cô ấy lại.

Trần Yên Bạch đảo mắt không nói gì, gạt tay cô ra, nói: "Muốn tiễn tớ đi thì nói thẳng đi."

Giản Hạnh cười hỏi: "Xem gì mà chăm chú thế?"

"Truyện 18+."

Giản Hạnh: "?"

"Tiểu thuyết!" Trần Yên Bạch cáu.

Giản Hạnh cười cười, khoác tay cô, tay còn lại vỗ vỗ sau lưng: "Xoa xoa lông, không sợ không sợ."

Lúc này Trần Yên Bạch mới hừ một tiếng, kiêu ngạo chết đi được.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, rẽ vào một quán trà sữa gần đó. Nơi này Giản Hạnh từ đầu năm học đến giờ đi ngang qua vô số lần, cũng mua uống mấy lần, nhưng chưa từng thực sự bước vào.

Cô hỏi Trần Yên Bạch: "Sao cậu quen ông chủ vậy?"

Trần Yên Bạch đáp: "Trước tớ làm ở đây."

Nhà Trần Yên Bạch không khá giả, từ sau cấp hai hầu như chẳng ai quan tâm hay hỏi han gì cô nữa. Chương trình chín năm bắt buộc không phải lo học phí, nhưng tiền sinh hoạt thì vẫn phải tính toán, nên cô thường tìm mấy công việc làm thêm.

Chuyện này Giản Hạnh đều biết, cô "ồ" một tiếng rồi không hỏi thêm, cứ thế đi theo Trần Yên Bạch vào trong.

Ngày nghỉ khách đông, quán có tuyển thêm người mới, là một nam sinh. Vừa thấy Trần Yên Bạch, cậu ta đã gọi một tiếng "Chị Yên", còn cô thì thản nhiên bước vào quầy giúp một tay. Đợi lúc rảnh rỗi, cô mới giới thiệu Giản Hạnh với ông chủ.

Ông chủ tên Bàng Bân, là một người đàn ông có gương mặt dễ nhìn, càng ngắm càng thấy ưa. Anh ta đang bận gọi điện dỗ bạn gái, chẳng để ý nhiều đến Giản Hạnh và Trần Yên Bạch, chỉ bảo cô tự pha thứ mình muốn uống.

Trần Yên Bạch thở dài: "Chán quá, tớ đến tiêu tiền chứ đâu phải đi kiếm tiền."

"Kiếm tiền là một việc rất cao quý mà." Giản Hạnh thuận miệng tiếp lời.

Trần Yên Bạch khựng lại, không cảm xúc quay sang nhìn cô, hỏi: "Giản Y Phương, Thư Hoàn của cậu bao giờ mới xuất hiện?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!