Chương 40: Không Sợ Chết

Lão phu nhân nhìn chằm chằm vào khóe miệng bóng nhẫy dầu mỡ của Vĩnh Thanh Bá:

"Vậy Bá gia có cần dùng bữa tối nữa không?"

Vĩnh Thanh Bá phất tay:

"Không, đã ăn mấy cái bánh hồ, no căng rồi."

Lão phu nhân: "…"

Đứa nha đầu bất hiếu!

Lão già háu ăn này!

Bị ánh mắt oán hận của lão phu nhân dõi theo, Thu Hằng đợi đến khi đêm khuya, thành thạo trèo qua tường viện.

Với tòa đô thành này, nàng càng ngày càng quen thuộc, nhờ vào những lần thăm dò ban ngày lẫn đêm tối.

Viên Thành Hải xuất thân từ vùng Đông Nam, cha mẹ vợ con đều sống tại quê nhà, ở kinh thành chỉ có một căn nhà nhỏ để nghỉ ngơi mỗi khi hắn hồi kinh, ngày thường có hai tiểu thiếp ở đó.

Thu Hằng từng lén thăm dò Viên phủ, lúc đó Viên Thành Hải chưa hồi kinh.

Giờ đây, dưới màn đêm tĩnh mịch, tường cao cổng lớn của Viên phủ im lìm, không rõ là do ban ngày hắn bị ám sát kinh sợ, hay vốn dĩ nghỉ ngơi sớm.

Thu Hằng lặng lẽ quan sát, lặng lẽ đếm trong lòng: Một, hai, ba, bốn, năm…

Một bóng đen nhảy lên, bám lấy bờ tường cao.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tiếng ngói vỡ dưới chân vang lên, mấy bóng người từ trên mái nhà xuất hiện, nhanh chóng vây lấy kẻ trèo tường.

Là hộ vệ ẩn nấp trong bóng tối của Viên phủ!

Kẻ trèo tường nhận ra thì đã muộn.

Tiếng hét thảm thiết vang lên, hắn ngã nhào xuống đất.

Mấy kẻ đồng bọn lập tức bỏ chạy.

Nhiều hộ vệ từ Viên phủ lao xuống:

"Đuổi theo!"

Dưới bóng tối, sắc mặt Thu Hằng không được tốt.

Trước đây, khi nàng lén dò xét Viên phủ, tuy có hộ vệ tuần tra, nhưng không hề có kiểu mai phục thế này.

Điều này cho thấy Viên Thành Hải vốn sợ chết, cố ý sắp xếp thêm người bảo vệ.

Chỉ trong chốc lát, Thu Hằng đã thấy cả quan binh tuần tra và người của Hoàng Thành Ty kéo đến.

Xem ra, vụ ám sát Viên Thành Hải ban ngày khiến không chỉ một nha môn chú ý.

Không còn chần chừ, Thu Hằng khẽ điểm chân, nhẹ nhàng như gió lướt theo sau.

Hầu như ngày nào nàng cũng dùng đôi chân của mình để đo đạc từng tấc đất, đặc biệt là khu vực tập trung giới phú quý, nơi nàng đã như vẽ ra trong đầu một tấm bản đồ chi tiết.

Nàng không bám theo những kẻ bỏ chạy, mà đến một chỗ nào đó liền rẽ vào con hẻm dài, vòng vèo, chọn con đường tắt để chặn trước đầu bọn chúng.

Mấy kẻ đang cắm đầu chạy thục mạng lao về phía nàng, phía sau vài trượng có nhóm người truy đuổi gắt gao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!