Thu Hằng nghe thấy một tiếng rên khẽ.
Nàng vội bò dậy từ trên người Tiết Hàn, tâm trạng có chút rối loạn:
"Ngài có bị thương không?"
"Sao có thể chứ."
Tiết Hàn chống tay xuống đất, nhanh nhẹn bật dậy.
Thu Hằng bước nhanh vòng ra phía sau hắn, liền thấy nơi bờ vai áo đã rách toạc, một đoạn cành cây cắm sâu vào da thịt.
Dưới lực va chạm lớn, cành cây đã trở thành một mũi dao sắc nhọn đủ để gây thương tích.
Nhìn vết thương, Thu Hằng dâng lên cảm giác áy náy.
Dù cho quay lại lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn làm con tin thay cho Bạch đại ca, nhưng điều đó không có nghĩa nàng thờ ơ trước việc Tiết Hàn bị thương vì cứu mình.
Sự tốt bụng của hắn dành cho nàng từ đâu mà có?
Lẽ nào hắn vẫn nghi ngờ nàng là nội gián, cố ý tiếp cận?
Nhưng nàng lại chẳng cách nào từ chối sự gần gũi của hắn.
Vì dưỡng phụ của hắn, Tiết Toàn… chính là một trong "Ngũ Tặc".
Lịch sử ghi chép rằng hoạn quan Tiết Toàn cấu kết trong ngoài với Phương Tướng, thao túng triều chính, dâng linh dược khiến đế vương nôn máu mà băng hà.
Sau đó, hoàng tử mười một tuổi kế vị.
Vua còn nhỏ, quyền thần nghi kỵ, dị tộc khinh nhờn, không bao lâu kinh đô thất thủ, triều đình phải chạy về Lâm Châu, từ đó đất nước Đại Hạ chẳng bao giờ còn nguyên vẹn, cuối cùng đi vào diệt vong.
Tiên sinh nàng từng nói, nếu tiên đế còn sống, Bắc Tề không dám hành động sớm như vậy, Đại Hạ có lẽ đã có cơ hội xoay chuyển.
Thu Hằng tuy chỉ là con gái nhà nông, không hiểu đại sự quốc gia, nhưng lời của tiên sinh– một quốc sư, một chân nhân – chắc chắn có lý.
Tiết Hàn giơ tay sờ lên vai, thấy đầy máu, nhưng vẫn mỉm cười với cô gái nhỏ trước mặt đang tràn đầy áy náy:
"Vết thương ngoài da không đáng ngại, chỉ cần bôi thuốc trị thương là được.
Đừng khóc đấy."
Thu Hằng nhanh chóng trấn tĩnh:
"Ngài có mang theo thuốc không?
Để ta giúp ngài bôi thuốc."
"Không cần."
Tiết Hàn nhìn về hướng vừa đến, nói:
"Người đến rồi."
Không chỉ một người, mà là cả một đoàn.
Có nhóm người của Lăng Vân, nhóm thuộc hạ của Hoàng Thành Ty, các đạo sĩ Thanh Phong Quán, thậm chí từ xa còn có cả dân chúng tò mò tới xem.
Vì bị Huyền Dương đe dọa, họ chỉ có thể lặng lẽ đi theo từ xa, thấy hắn cưỡi ngựa trốn thoát mới dám chạy tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!