Trước khi tìm thấy Hàn Tử Hằng, những người cùng hắn đi chơi ở núi Đại Sơn như đám bạn bè, gia nhân, hộ vệ, kỹ nữ, và tỳ nữ đều bị thẩm vấn.
Kết quả, tất cả bạn bè đều khai rằng chuyến đi là do Hàn Tử Hằng đề xuất.
Vì vậy, không thể nghi ngờ nhóm bạn.
Gia nhân và hộ vệ đều là những người sống dựa vào chủ nhân, càng không tìm thấy sơ hở.
Do đó, đám kỹ nữ trở thành trọng điểm thẩm tra, trong đó Chi Lan – người luôn ở bên Hàn Tử Hằng – là đối tượng bị truy xét kỹ lưỡng nhất.
Chi Lan không sợ bị hỏi cung.
Nàng chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là một bông hoa biết nói, khéo léo chuốc rượu cho Hàn Tử Hằng.
Việc chọn núi Đại Sơn đi chơi quả thật do nàng dẫn dắt, nhưng nàng không hề nói thẳng.
Với tính cách tự mãn của Hàn Tử Hằng, hắn chẳng đời nào nghĩ rằng mình bị người khác ảnh hưởng.
Những con hạc giấy đã thay đổi vận mệnh nàng từ lâu bị nàng xé nát, không để lại dấu vết.
Dù nàng tiếc, nhưng đủ khôn ngoan để không giữ lại làm kỷ niệm.
Chỉ cần nhớ trong lòng là đủ.
Cuộc điều tra đang lâm vào bế tắc thì Hàn Tử Hằng được tìm thấy.
Thực ra, hắn tự mình hoảng loạn chạy trong rừng rồi gặp người tìm kiếm.
"Phụ thân ta đâu?
Mau nói với ông ấy, có kẻ muốn hại ta!"
Khi nói, Hàn Tử Hằng nghiến răng, mặt mày dữ tợn, như muốn xé xác kẻ thù.
Quan viên Đại Lý Tự chủ trì vụ án không nói ra chuyện Hàn Ngộ đã bị ám sát, chỉ nhẹ giọng:
"Hàn công tử hãy kể lại kỹ càng sự việc lúc đó."
"Lúc ấy ta uống hơi nhiều, đi tìm chỗ kín đáo để giải quyết.
Đang định quay lại thì bị một bàn tay bịt miệng mũi.
Chưa kịp làm gì, ta đã ngất đi…"
"Bịt bằng tay?"
"Đúng—đợi đã, là khăn tay!
Có mùi, là mê hương!"
Hàn Tử Hằng nói với vẻ kích động, trong khi vị quan chỉ nhướng mày bình thản:
Cái này chẳng cần nói, mê hương là điều hiển nhiên.
"Rồi sau đó?"
"Sau đó… ta tỉnh dậy, thấy mình ở nơi tối tăm.
Ta lần mò quanh thì chạm vào vách đá… Có lẽ là trong hang động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!