Phương Châu đã sớm biết sẽ có ngày này.
Không ai hiểu cô nương hơn nàng, cũng chẳng ai thân thiết với cô nương như nàng.
Mỗi lần cô nương lặng lẽ rời khỏi Lạnh Hương Cư trong đêm tối, không rõ bao giờ trở về, nàng đều là người che giấu giúp cô nương.
Dù có chậm chạp đến đâu, nàng cũng biết cô nương không thể ra ngoài giữa đêm chỉ để dạo phố.
Vậy thì là để làm gì?
Nàng đã đoán ra đáp án từ lâu.
Việc nàng có thể làm chỉ là nghe theo lời cô nương, dù có phải liều cả tính mạng cũng không hề oán thán.
Nàng cũng muốn báo thù cho Trần thúc, người đã yêu thương nàng như con gái ruột.
"Cô nương, nô tỳ phải làm gì đây?"
Phương Châu nắm chặt tay Thu Hằng hỏi.
Nàng nắm chặt đến mức làm tay Thu Hằng đau nhói.
"Nghe ta nói, nếu hôm nay ta không về, sáng mai ngươi hãy dẫn Thanh La đến chùa Đại Phúc dâng hương.
Trên đường đến chùa Đại Phúc…"
Thu Hằng dặn dò tỉ mỉ, Phương Châu thỉnh thoảng lại gật đầu.
"Nhớ kỹ hết chưa?"
"Nhớ kỹ rồi."
"Vậy ta đi đây."
"Cô nương—"
Phương Châu bật thốt lên, hốc mắt đỏ hoe.
Nàng muốn nói: Cô nhất định phải trở về, nhưng lại sợ làm cô nương thêm áp lực.
Thu Hằng khẽ siết tay nàng một cái: "Yên tâm, ta sẽ không sao đâu, ta còn nhiều việc phải làm."
"Chúng ta sẽ cùng nhau làm."
Sau khi Thu Hằng rời đi, Phương Châu mới lặng lẽ khóc.
Hái Phương Châu, gặp cỏ Đỗ Nhược.
Khi đặt tên cho nàng, cô nương đã nói câu này là từ một bài phú mới học, rằng Đỗ Nhược chính là Đỗ Hằng.
Từ nay về sau, A Hằng và Phương Châu sẽ luôn bên nhau.
Mang kỹ nữ theo dạo chơi là thú vui của văn nhân nhã sĩ hay kẻ phong lưu phóng túng.
Ngoài Tây Thành, núi Đại thoai thoải và rộng rãi, nơi hoa tường vi cùng đỗ quyên nở rộ, trở thành chốn vui chơi lý tưởng vào thời điểm này.
Hàn Tử Hằng dù trong đại lao không chịu khổ sở gì, nhưng vẫn thấy đó là nỗi nhục lớn.
Hắn cần giải xui, cần trút giận, liền rủ vài ba bằng hữu đến núi Đại giải khuây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!