Chương 24: Hạc Giấy

Hàn Tử Hằng uống hơi nhiều, mỹ nhân trước mắt trở nên mờ ảo, càng thêm phần diễm lệ.

"Chi Lan, bồi gia uống một chén nào."

Hắn đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn, hơi thở đầy mùi rượu phả vào cổ trắng ngần của mỹ nhân.

Chi Lan chỉ khẽ nhíu mày, nhanh chóng giấu đi biểu cảm ấy, mỉm cười nâng chén lên.

Qua mấy tuần rượu, Hàn Tử Hằng kéo Chi Lan về phía nhuyễn tháp.

Màn lụa hồng nhạt buông xuống, mùi hương nhàn nhạt tỏa khắp màn.

Hàn Tử Hằng ngủ say, có lẽ vì uống quá nhiều, tiếng ngáy vang đều đều.

Chi Lan lặng lẽ ngắm nhìn gã đàn ông say ngủ, thầm nghĩ: Hắn ngủ rất sâu.

Nàng đưa tay chạm vào trâm lan cài trên tóc.

Đó là chiếc trâm đồng mạ vàng, một đầu ẩn trong mái tóc dày được mài nhọn, đủ sắc bén để làm vũ khí giết người.

Như… lúc này.

Ngón tay mềm mại chạm vào đầu trâm lạnh lẽo hồi lâu.

Chi Lan cắn môi, muốn rút trâm ra, thì đột nhiên tiếng ngáy của người bên cạnh ngừng lại.

"Nước…"

Dũng khí tích tụ khó khăn như thủy triều rút sạch, chỉ để lại sự chật vật.

Chi Lan vội vàng bước tới bàn rót trà, ánh mắt lướt qua thấy tiểu tư đứng ngoài phòng thò đầu vào nhìn, bàn tay nàng khẽ run.

Nàng từng nghĩ dẫn dụ Hàn Tử Hằng mắc câu là sẽ có cơ hội ra tay.

Nhưng khi cơ hội thực sự đến, nàng mới nhận ra mình sợ hãi nhường nào.

Không phải sợ chết, mà là biết rõ cơ hội chỉ có một lần.

Nếu thất bại, nàng sẽ chẳng còn cơ hội thứ hai.

Phục vụ Hàn Tử Hằng uống nửa chén nước, Chi Lan nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt lại.

Nàng không ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh đệ đệ chết thảm dưới vó ngựa.

Đệ đệ còn nhỏ, rõ ràng không lâu trước đó vẫn ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ, vậy mà lần gặp lại đã là một thân máu me không còn hơi thở.

Phụ thân lên kinh cáo trạng rồi biệt tăm, mẫu thân khóc đến mù cả mắt, cuối cùng treo cổ trên cây táo trong sân.

Cây táo ấy nàng và đệ đệ đều rất thích.

Mỗi khi táo chín, nàng cầm sào dài đập táo, quả táo rụng đầy đất, có quả còn rơi trúng mũ hổ của đệ đệ.

Đệ đệ luôn chọn quả táo đỏ nhất, lớn nhất, lau trên áo rồi đưa cho nàng ăn *****ên.

Nàng hận, hận khuôn mặt ngạo mạn vô tâm ấy, hận đôi vó ngựa cao vút rồi giáng xuống nặng nề kia.

Nàng không lên kinh ngay mà đến vùng sông nước phía Nam, học lấy phong thái yểu điệu rồi mới tiến về kinh thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!