Chương 226: Tuyệt Cảnh

Vừa lúc ấy, Xích Viêm Vương tử trông thấy đoàn người chật vật bước ra từ trong rừng, liền bật cười lạnh: "Cuối cùng cũng chặn được các ngươi rồi!"

Thu Hằng cùng những người khác vội ngoảnh đầu tìm đường tháo chạy, song lại thấy hai phương hướng khác cũng đã xuất hiện từng đội thị vệ Tây Khương.

"Nhìn gì chứ, các ngươi đã là cá nằm trên thớt, còn không chịu bó tay chịu trói?" Xích Viêm Vương tử cười nham hiểm, trong lòng kích động.

Nếu bắt sống được hung thủ giết quốc chủ, công lao ấy sẽ giúp phụ vương hắn giành được lợi thế to lớn trong cuộc tranh đoạt ngôi vị quốc chủ.

"Thật không ngờ, các ngươi lại có gan có tài đến thế…"

Những ngày ròng rã truy sát khiến Xích Viêm Vương tử cũng phải chịu khổ không ít, lúc này thấy ánh sáng cuối đường hầm, phấn khích đến mức lời nói cũng nhiều thêm vài phần.

Thu Hằng cùng Tiết Hàn liếc nhau, không nói một lời, gần như đồng thời lao lên phía trước.

Hai bóng người như tên rời khỏi cung, bất luận là thị vệ bên cạnh Xích Viêm Vương tử hay là hộ vệ phe mình, đều chưa kịp phản ứng thì hai mũi tên ấy đã cắm sâu vào giữa đội ngũ địch.

Tiết Hàn vung đao ngang quét, lập tức dọn sạch đám thị vệ gần Xích Viêm Vương tử nhất, ánh mắt Thu Hằng thì chỉ gắt gao khóa chặt lấy hắn ta.

Nàng tin rằng có Tiết Hàn ở đó, trong khoảnh khắc này những thị vệ Tây Khương không thể làm gì được nàng, cũng như Tiết Hàn tin tưởng nàng sẽ bắt được Xích Viêm Vương tử.

Thị vệ Tây Khương phản ứng lại, vô số trường đao chém về phía Tiết Hàn.

Số hộ vệ Đại Hạ còn sót lại tuy rất ít, nhưng vẫn lập tức xông vào trận, rõ biết mình chỉ như lấy trứng chọi đá, như thiêu thân lao vào lửa, song vẫn không chút do dự mà lao lên ứng cứu cho Tiết Hàn.

Ngay trong sát na đó, Thu Hằng phát huy đến tận cùng ưu thế thân thủ linh hoạt, dùng tư thế cơ thể gần như vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường để né tránh sát chiêu của Xích Viêm Vương tử. Trường kiếm mềm mại trong tay nàng như cánh tay nối dài, quấn chặt lấy cổ tay hắn rồi giật mạnh. Tay kia nàng siết chặt cây châm nhọn, kề ngay cổ họng hắn.

"Dừng tay hết cho ta!"

Cùng với tiếng quát lạnh của Thu Hằng, toàn trường đều trông thấy cảnh Xích Viêm Vương tử bị một thiếu nữ địch quốc khống chế.

Trong khoảnh khắc ấy, đám thị vệ Tây Khương hiện rõ vẻ kinh ngạc, khó hiểu, nhục nhã… Biểu cảm biến hóa muôn phần.

Vị Xích Viêm Vương tử từng giành hạng nhất trong Đại hội võ sĩ Tây Khương năm nay lại bị một cô nương Đại Hạ bắt sống?

Chuyện này không phải nằm mộng đó chứ?

Thu Hằng đẩy Xích Viêm Vương tử bước lên phía trước, Tiết Hàn cùng ba hộ vệ Đại Hạ còn lại lập thành vòng bảo vệ quanh nàng, cảnh giác đề phòng đám thị vệ Tây Khương tập kích.

Tới lúc này, Xích Viêm Vương tử vẫn không thể tin được mình lại bị một tiểu cô nương chế ngự.

"Ngươi định làm gì?" hắn nghiến răng hỏi.

Thu Hằng không đáp lời, chỉ dẫn hắn từ từ rời khỏi vòng vây, lặng lẽ tiến bước.

Ngay từ khi nhìn thấy từng đội thị vệ Tây Khương bố trí khắp lối, nàng đã hiểu rằng chuyện phá vây là điều không thể. Con đường sống duy nhất lúc này chính là Xích Viêm Vương tử.

Vị vương tử này là người đứng đầu bọn thị vệ Tây Khương, lại là một vương tử thật sự. Dùng tính mạng hắn để uy ***** bọn chúng, mới mong có đường thoát thân.

May thay, Tiết Hàn và nàng tâm ý tương thông.

Đến lúc này, Thu Hằng mới có thể rảnh tay nhìn sang Tiết Hàn. Vừa nhìn, lòng nàng lập tức trĩu nặng.

Tiết Hàn đã bị thương.

Trước đó đã có vết thương, nhưng giờ đây vai hắn rách toạc, máu đỏ thẫm thấm ướt cả ống tay áo.

Cứ thế này thì không ổn.

"Có kim sang dược không?" Thu Hằng lạnh giọng hỏi, đồng thời khẽ động mũi châm trên tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!