Thu Hằng mặc y phục nội thị Tây Khương, vội vã chạy đến trước cổng cung. Đối mặt với sự chất vấn của thị vệ canh cửa, nàng *****, nói lớn:
"Quốc chủ, quốc chủ gặp chuyện rồi—"
Hai tên thị vệ nghe tin quốc chủ Tây Khương gặp chuyện, nhất thời kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng thì trường kiếm mềm buộc nơi eo Thu Hằng đã tuốt ra, vút một đường sắc bén cắt ngang cổ hai người.
Máu tươi bắn tung, hai thị vệ theo phản xạ ôm lấy cổ, loạng choạng vài bước rồi ngã gục xuống đất.
Không cần Thu Hằng nhắc, Công chúa Dung Ninh cùng một tỳ nữ lập tức cúi người, đoạt lấy hai thanh trường đao mà thị vệ chưa kịp rút ra.
Đến bước này, mọi ngụy trang đều vô dụng, chỉ còn cách xông thẳng vào. Trong nhóm chỉ có Thu Hằng là có binh khí trong tay, việc giết người đoạt đao đã sớm nằm trong kế hoạch.
Cũng vì thế, Thu Hằng nhất định phải đi đầu.
Cửa cung đang mở, hai thị vệ giữ cửa chết bất ngờ, Thu Hằng cùng mọi người liền lập tức xông vào bên trong.
Bên ngoài cửa cung, các thị vệ canh gác đã nhanh chóng lao tới. Trong tay họ là trường đao đồng bộ, dưới ánh mặt trời, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi đao khiến người ta rùng mình.
Thu Hằng lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, trường kiếm mềm trong tay nàng như rắn uốn lượn, mỗi một lần vung lên là một đường máu vẽ ngang cổ kẻ địch gần nhất.
Tất cả những chuyện này tuy nói dài dòng, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong chớp mắt. Đã có bốn, năm tên thị vệ bỏ mạng dưới kiếm của Thu Hằng.
"Đừng dây dưa, xông lên phía trước!"
Tỳ nữ đã cướp được trường đao liền bảo vệ đồng bạn tay không ở giữa, theo sát Thu Hằng chạy thẳng về trước.
Ngày càng nhiều thị vệ từ khắp nơi đổ về, nhưng so với thường ngày, số lượng ít đi đáng kể. Phần lớn đang bận rộn cứu giá, dập lửa.
Thiếu nữ đi đầu như một lưỡi dao nhọn, thừa cơ xé toang một lỗ hổng trong lớp phòng vệ của Hoàng thành, dẫn nhóm người lao nhanh về phía trước.
"Điện hạ, cẩn thận!" Một tỳ nữ dùng đao đỡ lấy lưỡi kiếm đang chém về phía Công chúa Dung Ninh, nhưng ngay sau đó, thấy một tên thị vệ khác bổ đao tới, nàng vội né tránh, vẫn bị một nhát chém rách cánh tay.
"Tú Anh!" Công chúa Dung Ninh mắt đỏ hoe, vung đao chém thẳng về phía tên thị vệ kia.
Thu Hằng nghe thấy tiếng kêu đau đớn của tỳ nữ, nhưng nàng không thể cứu giúp từng người một. Việc nàng phải làm là chém tan mọi chướng ngại chắn lối, nhanh chóng hội hợp với Tiết Hàn.
Tỳ nữ tên Tú Anh sau khi liều mạng chém chết hai tên thị vệ, liền ngã xuống đất. Biết rõ mình không thể sống sót, nàng liền ôm chặt lấy chân một tên thị vệ.
Người đồng hành gần đó muốn cứu nàng, nhưng bị nàng trừng mắt quát lớn:
"Chạy mau, bảo vệ điện hạ, mau chạy!"
Tỳ nữ kia chẳng có thời gian buồn thương, thậm chí chẳng kịp nhìn Tú Anh bị đao chém ngã xuống, liền xoay người vung đao đón địch.
Tú Anh thấy vậy khẽ mỉm cười, cánh tay ôm chặt lấy cổ chân tên thị vệ càng siết chặt hơn.
"Buông ra!" Tên thị vệ dùng chân còn lại đá mạnh, nhưng thân thể mềm mại của nàng, dù nhỏ bé hơn hẳn nam nhân, lại như dây leo dẻo dai, đá thế nào cũng không rũ ra được.
Không chút do dự, hắn vung đao chém xuống. Một nhát, lại một nhát…
Máu tươi trào ra từ khóe miệng Tú Anh. Nàng dường như chẳng còn cảm giác đau đớn, cũng chẳng còn chút sức lực.
Không được buông tay. Chỉ cần nàng giữ chân thêm một người, điện hạ và mọi người sẽ có thể chạy xa thêm một đoạn.
Tú Anh há miệng, cắn chặt vào bắp chân tên thị vệ.
Hàm răng nàng vẫn còn sắc, vẫn còn có thể dùng được.
Khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh, Tú Anh chẳng biết đó là máu mình hay máu kẻ địch, thậm chí chẳng còn nghe thấy tiếng mắng chửi của đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!