Trong sáu tên nội thị, bốn người đứng chờ ở gian ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể được sai khiến để truyền lời hoặc đưa đồ vật vào trong, còn hai tên thì canh giữ ngay cửa điện.
Lúc này, bốn tên nội thị ở gian ngoài đã có phần buồn ngủ.
Quốc chủ đại hôn, mọi việc đều phải chu toàn, bọn họ — những kẻ hầu hạ thân cận — cũng mệt mỏi không kém.
"Hai chúng ta vào trong chợp mắt một lát, canh ba đổi phiên thì đến lượt các ngươi nghỉ ngơi." Hai tên nội thị chui vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
"Lại là bọn họ nghỉ trước, dựa vào cái gì chứ?" Một trong hai người bị để lại bất mãn lầm bầm.
"Thôi đi, ai bảo bọn họ hầu hạ quốc chủ lâu hơn. Đêm khuya cũng chẳng có việc gì, nếu quốc chủ có căn dặn gì thì cũng là mấy cung nữ bên trong làm, chẳng đến lượt chúng ta đâu."
"Dù không có việc, cứ thức thế này cũng khó chịu lắm. Lạ thật, đêm nay sao lại buồn ngủ đến vậy." Một tên nội thị vừa nói, vừa ngáp dài một cái.
Nghe vậy, tên còn lại cũng thấy mắt mí díu lại, bèn khẽ nói: "Tựa vào bàn chợp mắt một chút đi."
Đối với bọn họ mà nói, không ít đêm trực đều vô sự, gục đầu xuống bàn chợp mắt một lúc cũng chẳng sao, chỉ cần vẫn cảnh giác, nghe thấy cung nữ trong kia truyền lời thì lập tức ứng tiếng là được.
Hai tên nội thị không cố chống đỡ nữa, gục đầu lên tay ngủ rất nhanh.
Thu Hằng bước đi không một tiếng động, như u hồn lặng lẽ áp sát hai người.
Cả hai đều gục đầu, để lộ hoàn toàn phần sau cổ, tạo điều kiện vô cùng thuận lợi cho Thu Hằng.
Sau gáy con người có một chỗ, chỉ cần dùng vật sắc nhọn đâm chéo từ dưới lên, trong khoảnh khắc sẽ khiến người đó mất ý thức, thậm chí chẳng kịp kêu một tiếng.
Đó là kỹ thuật giết người mà Phúc bá đã dạy nàng, nàng đã luyện thuần thục từ lâu.
Tiếng lưỡi nhọn xuyên qua da thịt rất khẽ, tên nội thị *****ên khẽ giật đầu lên, rồi chẳng còn hơi thở.
Tên còn lại dường như mơ hồ nghe được động tĩnh, chớp mắt mở mắt lẩm bẩm: "Gì vậy—"
Mắt hắn vừa trừng to thì liền chìm vào bóng tối vĩnh viễn.
Thu Hằng đi vào phòng nghỉ tạm nơi hai tên nội thị khác đang ngủ say, chỉ tốn chút công sức liền lấy mạng cả hai. Lúc quay trở lại gian trong, chưa đầy thời gian một tuần trà đã trôi qua.
Thế nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, đối với những người như công chúa Dung Ninh đang ở cùng năm thi thể trong một gian phòng, lại dài dằng dặc như cả đời người.
Vừa thấy Thu Hằng trở vào, ánh mắt công chúa Dung Ninh lập tức sáng rực: "A Hằng, thế nào rồi?"
Thu Hằng nhẹ nhàng gật đầu: "Bốn tên nội thị ở ngoài đã giải quyết xong. Mau đi lột y phục bọn chúng thay vào, cẩn thận đừng để dính máu. Ta đi xử lý nốt hai tên canh giữ cửa cung."
Tám tì nữ kinh hãi nhìn Thu Hằng, ngay cả công chúa Dung Ninh cũng không khỏi chấn động, nhưng tuyệt nhiên không hề nghi ngờ lời nàng. Đến khi tận mắt trông thấy thi thể của đám nội thị, trong lòng chợt cuộn trào như có sóng lớn.
A Hằng… sao lại giỏi giết người đến thế!
Có lẽ do đã từng siết cổ cung nữ Tây Khương mà rèn được dũng khí, tám tì nữ phối hợp cởi bỏ y phục của bốn tên nội thị, tay cũng không còn run rẩy nhiều như trước.
Công chúa Dung Ninh lặng lẽ nhìn đám tì nữ đang hành động dứt khoát, môi mím chặt không nói lời nào.
"Điện hạ."
Nghe tiếng gọi, công chúa Dung Ninh lập tức quay đầu, thấy Thu Hằng ôm mấy bộ y phục quay lại.
"Điện hạ, mỗi người một bộ, chúng ta cũng thay vào."
Không bao lâu sau, bốn tì nữ và sáu người khác đều đã khoác lên mình y phục của nội thị, cung nữ. Ngay cả tóc cũng được chải lại theo đúng kiểu dáng như những kẻ vừa chết.
Hai thi thể nội thị ở cửa điện cũng được kéo vào, chất cùng một chỗ với đồng bọn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!