Xem danh sách chươngVụ án Thu Hằng tố cáo Hàn Tử Hằng cưỡi ngựa đâm chết dưỡng phụ vẫn chưa kết thúc, lễ Đoan Ngọ đã cận kề.
Lễ Đoan Ngọ có nhiều hoạt động tưng bừng như đua thuyền rồng.
Năm nào cũng vậy, bờ sông chật kín người xem, còn quan viên thì được nghỉ một ngày để tận hưởng không khí náo nhiệt.
Mọi năm, cả nhà Vĩnh Thanh Bá đều tham gia, nhưng năm nay có chút khác biệt.
"Ta già rồi, sức không còn dẻo dai, không chịu nổi cảnh chen chúc ngoài trời suốt nửa ngày.
Năm nay Đoan Ngọ, các cháu cứ ở nhà cùng bà nội."
Đại thái thái Triệu thị khẽ nhếch môi, che đi ý cười.
Tinh thần lão phu nhân còn khỏe hơn cả mình, lý do chỉ là thấy mất mặt vì vụ lục nha đầu kiện tụng, ngại đối diện các phu nhân, thái thái.
Quả thật, lão phu nhân cảm thấy Thu Hằng khiến mình khó xử, lại thêm lo ngại Hàn gia sẽ ngấm ngầm trả thù.
Các công tử thì không sao, chứ các cô nương lỡ gặp chuyện gì thì dễ bị thiệt thòi.
Thà giữ các cháu gái trong nhà, tránh đầu sóng ngọn gió.
"Dạ."
Thu Quyên mở lời trước, rồi Thu Vân, Thu Phù, và Thu Doanh cũng lần lượt đáp lời, bất kể trong lòng nghĩ gì.
Lão phu nhân liếc nhìn Thu Hằng, thấy nàng chưa lên tiếng.
Thu Hằng rút từ trong tay áo ra một tấm thiệp mời khắc hoa tinh xảo:
"Cháu đang định thưa với tổ mẫu, Gia Nghi Quận Chúa của Khang Quận Vương phủ đã mời cháu cùng xem đua thuyền rồng."
"Gia Nghi Quận Chúa?"
Không chỉ lão phu nhân, ngay cả đại thái thái Triệu thị và nhị thái thái Lan thị cũng kinh ngạc.
"Chỉ mời mình cháu thôi sao?"
"Trong thiệp ghi rõ như vậy."
Lão phu nhân suy nghĩ một chút, rồi dặn dò: "Khi đi nhớ mang theo nhiều nha hoàn, bộc phụ, cùng tổ phụ các cháu ra ngoài."
Lời mời từ Quận Vương phủ là cơ hội không thể từ chối.
Hơn nữa, được Gia Nghi Quận Chúa mời lúc này sẽ giúp thiên hạ thấy rằng Vĩnh Thanh Bá phủ không hề bị Hàn gia áp chế.
Chỉ là… người bà muốn giữ lại nhất lại không thể giữ, lão phu nhân nghĩ mà lòng thấy thêm phiền muộn.
Khi rời khỏi Thiên Tùng Đường, Thu Phù liền bực bội: "Chờ mãi mới đến Đoan Ngọ, rốt cuộc chúng ta không được đi đâu cả!"
Đại thái thái vỗ nhẹ cánh tay con gái, khuyên nhủ: "Vẫn còn đang ở ngoài, đừng tỏ vẻ bướng bỉnh.
Lục muội hành động quá liều lĩnh, tổ mẫu cũng chỉ lo ra ngoài lại nghe lời đàm tiếu."
"Vì sao tổ mẫu thấy xấu hổ?
Lục muội vì dưỡng phụ đòi công bằng, nào có sai?"
Nếu Thu Hằng sai, nàng đã chẳng lãng phí cả gói bánh đường trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!