Chương 2: Không Chốn Nương Tựa

Mẫu thân họ Trần được mai táng ở lưng chừng núi, bên cạnh phần mộ của phụ thân.

Gió núi lạnh lẽo, mộ mới cô quạnh, tro tàn của những tờ giấy tiền vàng mã bị gió cuốn bay tứ tán.

"Cô nương, hãy về nhà thôi." Phương Châu mắt đỏ hoe, khuyên nhủ thiếu nữ đang quỳ trước mộ.

Thu Hằng đứng dậy, vì quỳ quá lâu nên loạng choạng một chút, liền được một đôi tay đỡ lấy.

"Đa tạ Vương ma ma." Thu Hằng hướng người phụ nữ vừa đỡ mình, cảm tạ.

Vương ma ma nhìn thiếu nữ nói lời cảm tạ nhẹ nhàng, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần lạ lẫm.

Ba ngày nay, A Hằng khóc đến sưng cả mắt, cả người u mê, bối rối.

Vậy mà lúc này lại khôi phục được vẻ điềm tĩnh.

Những người trong làng đến giúp đỡ từ lâu đã tản đi, trên núi chỉ còn lại Vương ma ma, Thu quản sự, cùng đám gia đinh và xa phu mà họ mang đến.

Đoàn người vừa xuống đến chân núi thì liền bị chặn lại.

"A Hằng, Vân Hương nhà ta đâu?"

Đôi mắt Thu Hằng khẽ động, nhận ra người phụ nữ xông tới trước mặt mình chính là thẩm thẩm của Vân Hương – Tú thẩm.

Hôm đó, Vân Hương hẹn nàng đi hái hương thảo, lúc đến bên hồ rửa tay, nàng vừa cúi xuống thì bị Vân Hương đẩy vào trong nước.

"Vân Hương đi cùng cô, sao giờ chỉ có mình cô quay về?" Tú thẩm chất vấn.

"Vân Hương… chưa về nhà sao?" Thu Hằng nhìn Tú thẩm, trong ánh mắt đầy vẻ dò xét, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc.

Nàng và Vân Hương lớn lên bên nhau từ nhỏ, đến nay vẫn không hiểu vì sao Vân Hương lại hại mình.

Vân Hương mất tích càng khiến sự việc thêm bí ẩn, chẳng lẽ đẩy nàng xuống nước xong lại tự mình nhảy vào theo?

"Vẫn chưa về nhà!

Mau nói rõ xem Vân Hương đã đi đâu!"

"Ta không biết."

"Không biết?" Tú thẩm kích động, giọng điệu cao hẳn lên: "Chúng ta nghĩ cô mất cả cha lẫn mẹ, chịu không ít đau khổ, nên nhẫn nhịn chờ đến khi mẫu thân cô được chôn cất mới hỏi.

Giờ cô lại muốn lấy một câu "không biết" để qua chuyện sao?

Nói đi, có phải cô đã hại Vân Hương không?"

Vương ma ma không nhịn được nữa, lên tiếng: "Vị đại tỷ này, không thể ăn nói bừa bãi được.

Vu oan cho cô nương nhà chúng ta, chúng tôi nhất định sẽ báo quan."

Tú thẩm sững người, ngồi bệt xuống đất, vừa đập đùi vừa khóc lóc: "Trời ơi, Vân Hương từ nhỏ đã không có cha mẹ, ta và phu quân cực khổ nuôi nó khôn lớn, giờ người mất tích lại còn muốn đưa chúng ta đi gặp quan, còn thiên lý nữa không…"

Người đàn ông đi cùng Tú thẩm dường như không dám đắc tội, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều: "Nhà tôi đau lòng quá thôi, bà ấy vẫn luôn xem Vân Hương như con ruột mà yêu thương."

Thu Hằng nhìn đôi vợ chồng trước mặt, hiểu ra ý đồ thực sự của họ – bọn họ đã nhìn ra thân phận của người đón nàng không hề tầm thường, nên đến đây đòi lợi lộc.

Hóa ra là vậy.

Nếu thực sự lo cho Vân Hương, họ đã không đợi đến lúc mẫu thân nàng chôn cất xong mới tới hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!