Chương 17: Vì Sao Hắn Làm Vậy

Tấm thiệp chỉ viết thời gian và địa điểm, phần ký tên không phải là tên người, mà là hình một con hàn nha.

Thu Hằng biết được nguồn gốc của thiệp — từ Tiết Hàn, Tiết đại nhân.

Có lời của Vĩnh Thanh Bá, Thu Hằng giờ chỉ cần xin phép là có thể ra ngoài, nhưng nàng vẫn chọn cách trèo tường.

Việc nàng nhờ Vĩnh Thanh Bá giúp đỡ để thoát khỏi sự giam cầm trong Lãnh Hương Cư là để chuẩn bị cho những hành động sau này.

Dẫu có thể đường đường chính chính bước ra, nhưng quá phiền phức: nha hoàn, bộc phụ, phu xe đều không thể thiếu, chi bằng trèo tường, nhanh gọn hơn nhiều.

Nơi hai người hẹn gặp là một quán trà, khi Thu Hằng đến, Tiết Hàn đã đợi sẵn.

Hắn cũng chỉ đi một mình, không mang theo tùy tùng.

"Tiết đại nhân."

Thu Hằng tháo mũ sa, ngoan ngoãn cúi chào.

"Thu Lục cô nương, mời ngồi."

Trong gian phòng nhã nhặn, hương trà thanh thoát, giọng thiếu niên trong trẻo, hoàn toàn không mang chút khí thế đáng sợ nào của một Hoàng Thành Sứ khiến bá quan kiêng dè.

Thu Hằng nghe theo ngồi xuống, giọng mang chút lo âu xen lẫn kỳ vọng: "Tiết đại nhân, có phải đã tìm được tin tức của hung thủ rồi không?"

Tiết Hàn nhìn thiếu nữ vẻ mặt thấp thỏm, một lúc sau mới nói: "Đã tra được thân phận kẻ đó."

"Hắn là ai?"

"Kẻ đó xuất thân quyền quý.

Thu Lục cô nương hãy suy nghĩ kỹ, thật sự muốn biết sao?"

Thu Hằng nghe vậy, trầm mặc.

Trong mắt người khác, sự im lặng của nàng là vì do dự, nhưng thực chất nàng đang kinh ngạc.

Theo dự tính của nàng, sau khi Tiết gia nắm được nhược điểm của Hàn Ngộ, dù dùng thế nào thì nàng, người chịu thiệt thòi trực tiếp, ắt sẽ biết được thân phận của hung thủ.

Dù sao nàng chính là "con dao mượn để giết người".

Nhưng Tiết Hàn lại cho nàng cơ hội lựa chọn.

Chẳng lẽ, vị Hoàng Thành Sứ hung danh vang dội này thực ra là một người quân tử thiện lương, biết thương xót kẻ yếu?

"Ta muốn biết, xin Tiết đại nhân hãy nói rõ."

"Con trai của Điện Tiền Đô Chỉ Huy Sứ Hàn Ngộ, tên là Hàn Tử Hằng."

Thiếu nữ nghe xong, lông mi khẽ rung, trong mắt lóe lên vẻ bừng tỉnh cùng phẫn nộ: "Người này, ta đã gặp qua.

Hôm đó ta theo tổ mẫu ra ngoài…"

"Thu Lục cô nương định làm gì?"

"Ta muốn báo quan."

Từng chữ của thiếu nữ vang lên rõ ràng.

Trên khuôn mặt lãnh đạm của thiếu niên hiện lên vẻ kinh ngạc chân thật, khiến đôi mắt luôn hờ hững của hắn trở nên sinh động hơn: "Báo quan?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!