Chương 5: (Vô Đề)

Ra khỏi cổng bệnh viện, Triển Nhược Lăng lục lấy điện thoại trong túi, tìm trong danh bạ một số điện thoại nhưng lại chần chừ mãi không bấm gọi.

Dòng xe cộ đủ màu đủ kiểu không ngừng lướt qua, cô nắm chặt điện thoại trong tay, tần ngần đứng yên tại chỗ.

Mặt trời khuất sau đám mây lớn, bầu trời u ám, quang cảnh nhộn nhịp rực rỡ của con đường dường như cũng biến thành một màu xám xịt.

Triển Nhược Lăng do dự mất một lúc lâu, cuối cùng vẫn bấm vào phím gọi màu xanh.

Chuông reo mãi mới có người bắt máy, một giọng nam trầm ổn vang lên: "A lô?"

Triển Nhược Lăng hít sâu một hơi, từ từ lên tiếng: "Anh hai, là em, A Lăng."

"Ừ, anh biết rồi. A Lăng, có việc gì à?" Âm thanh của Triển Cảnh Việt từ đầu bên kia truyền vào tai cô.

Cần phải thật bình tĩnh nói với anh hai.

Bình tĩnh. Đừng làm anh hai lo lắng.

Thế nhưng khi nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc và đầy quan tâm của anh mình, toàn bộ lực khống chế của cô như hơi nước bốc hơi nhanh dưới nắng hè, trong lòng chỉ còn lại ấm ức và thương tâm.

"Anh hai, em vừa đến bệnh viện lấy báo cáo kết quả kiểm tra, bác sĩ…" cảm giác khổ sở chua xót trong cổ họng dâng khắp cả người cô, Triển Nhược Lăng nghẹn ngào nói hết câu, "bác sĩ nói em bị ung thư máu rồi."

Triển Cảnh Việt hoàn toàn bị bất ngờ, giọng nói bất giác cao thêm mấy bậc: "Em nói gì? Ung thư máu? Sao có thể như thế được?!"

"Em cũng không biết. Nhưng mà báo cáo kết quả nói như vậy… Sao mà em bị ung thư máu được?" Triển Nhược Lăng cũng không rõ tâm tình của mình lúc này, cô chỉ muốn bật khóc một trận thật lớn.

Trong đầu chỉ còn lại một câu nói không ngừng lặp đi lặp lại: Sao cô có thể bị ung thư máu được?

Làm sao cô có thể bị ung thư máu?

Triển Cảnh Việt mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của em gái phát ra từ đầu bên kia, mặc dù trong lòng như có lửa đốt, nhưng anh vẫn bắt buộc bản thân nhất định phải bình tĩnh: "Trước tiên ngừng khóc đã. Nói anh nghe xem mọi việc là như thế nào."

Triển Nhược Lăng quay về ký túc xá thu dọn vài món đồ đơn giản, sau đó đi đến trạm xe bus.

Lúc qua đường, thình lình có một chiếc taxi màu đỏ từ phía sau vọt tới, chỉ thiếu chút nữa cô đã thành vong hồn ngay dưới bánh xe.

Cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo chiếc xe đã phóng đi mất dạng, nước mắt không nhịn được trào ra.

Cô đưa tay gạt mạnh nước mắt, không ngừng nói với bản thân không được khóc nữa.

Nhưng nước mắt nào nghe theo sự khống chế của cô, càng gần đến trạm xe, nước mắt lại càng rơi không ngừng, cô đành bất lực vừa lủi thủi bước đi vừa ra sức lau.

Vừa bước xuống cầu vượt, đột nhiên cô nghe thấy có người gọi tên mình: "Triển Nhược Lăng."

Triển Nhược Lăng đang mãi suy nghĩ, nhất thời không phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc, vì vậy cứ đứng sững tại chỗ.

"Triển Nhược Lăng!" âm thanh gọi tên cô vang lên lần nữa, lần này giọng nói có vài phần cấp bách.

Cô mơ màng nhìn khắp nơi, trong màn nước mắt nhòe nhoẹt, một dáng người cao thẳng đang bước từng bước về phía cô.

Chung Khi mặc một chiếc áo thun màu đen cùng màu với quần đồng phục. Ánh mặt trời cuối ngày xuyên qua những tòa nhà cao tầng chiếu xuống, đậu lại trên vai cậu ấy, nhu hòa với màu đen chiếc áo cậu ấy đang mặc.

Mang theo ánh nắng vàng sau lưng, cậu ấy trông như một hiệp sĩ thời Trung cổ đang bước đến. Khi đến gần cô cậu ấy dừng lại, ngạc nhiên lên tiếng hỏi: "Triển Nhược Lăng, sao cậu lại ở đây?"

"Tôi muốn về nhà." Triển Nhược Lăng biết, lúc này hai mắt cô đã đỏ hoe vì khóc rồi, cô bối rối quay đầu đi, nhìn ra dòng xe cộ đang qua lại trên đường.

"Về nhà?" Chung Khi di chuyển bước chân, lại đứng trước mặt cô như lúc nãy, sau đó hơi khom người, chau mày nhìn vào vệt nước mắt vẫn còn lưu lại trên mặt cô: "Sao lại khóc thế?"

"Có cát." Triển Nhược Lăng có chút không thoải mái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!