Triển Nhược Lăng ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: "Chung Khi, em muốn đến một nơi."
Chung Khi nhìn cô, ánh mắt chan chứa dịu dàng: "Được. Em muốn đi đâu?"
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Triển Cảnh Việt như thường lệ mở máy tính theo dõi thông tin về thị trường chứng khoán.
Thái Ân Kỳ tắm xong từ nhà tắm đi ra, "vẫn đang xem cổ phiếu à?"
"Kiếm thêm tiền mua sữa mà." Triển Cảnh Việt di chuột tắt máy tính, kéo vợ vào lòng, "em nói xem, đứa tiểu quỷ trong bụng em là con trai hay con gái?"
Thái Ân Kỳ mỉm cười, vòng tay ôm cổ chồng: "Anh thích con trai hay con gái?"
"Con gái đi. Con gái không quá nghịch ngợm, em cũng không cần phải quá vất vả." Triển Cảnh Việt hôn lên mặt vợ một cái.
"Thế nào là em không cần phải quá vất vả? Giám đốc Triển thân yêu, không phải anh muốn được ngồi mát ăn bát vàng đấy chứ hả?" Thái Ân kỳ cố tình trầm sắc mặt, dùng tay gõ vào lồng ngực chồng.
"Vợ đại nhân, anh nào dám." Triển Cảnh Việt cười cầm lấy bàn tay nhỏ của vợ.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Triển Cảnh Việt nói: "Hôm qua mẹ nói với anh, muốn giới thiệu cho A Lăng một người bạn trai."
Thái Ân Kỳ "ừ" một tiếng, cười nói: "Mẹ sốt ruột rồi có phải không? Cảnh Việt, anh còn nhớ lúc trước mẹ em cũng vội vội vàng vàng thế này muốn giới thiệu bạn trai cho em không?"
"Điều này cho thấy lịch sử luôn có sự trùng hợp bất ngờ."
Triển Cảnh Việt bật cười, lên tiếng: "Nhưng mà khi ấy mẹ em không biết em đã có người bạn trai này rồi, nếu mẹ em biết, chắc chắn sẽ không kéo em đi gặp mặt đâu… Với lại A Lăng cũng khác em, khi ấy em vừa tốt nghiệp chưa bao lâu, còn con bé bây giờ đã 27 tuổi rồi, nếu vẫn chưa có bạn trai thì quả thật không hay lắm, không thể cứ độc thân cả đời được…"
"Giám đốc Triển, em cứ nghĩ tư tưởng của anh thoáng lắm chứ, thì ra trong đầu toàn là những suy nghĩ cổ hủ như vậy, anh cho rằng phụ nữ bọn em không có đàn ông bên cạnh bảo vệ thì nửa đời sau sẽ không sống nổi à?" Thái Ân Kỳ cong môi, ra vẻ như sắp đứng dậy.
"Em yêu, em biết anh không phải có ý này mà." Triển Cảnh Việt kéo vợ lại, ôm chặt cô trong lòng, "có điều anh chỉ có đứa em gái này thôi… làm anh trai ai không mong em gái mình có một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, hy vọng có người bên cạnh bầu bạn chăm sóc con bé."
"Em biết mà." Thái Ân Kỳ tiện tay cầm lấy con chuột máy tính trên bàn nghịch nghịch, "vậy anh định làm thế nào?"
Triển Cảnh Việt suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: "A Kỳ, em hỏi thăm ý tứ của con bé một chút, xem xem nó nói thế nào."
Thái Ân Kỳ chuyển sang nghịch tay chồng, nghiêng đầu hỏi: "Hỏi thăm thế nào?"
Vấn đề này cũng đang làm khó Triển Cảnh Việt.
Anh đưa tay xoa trán, cau mày lên tiếng: "Hay là cứ trực tiếp nói với con bé có người có ý muốn qua lại với nó…"
Thái Ân Kỳ gật đầu: "Được thôi, để em thử xem."
"Cũng không cần phải gấp, đợi khi nào có thời gian thích hợp rồi hỏi cũng được."
"Ừ, em biết rồi mà."
Triển Cảnh Việt đưa tay với lấy điện thoại trên đầu giường xem thời gian, sau đó kéo vợ nằm xuống: "Bây giờ hơn 10 giờ rồi, phụ nữ có thai cần chú ý nghỉ ngơi, anh đi đánh răng đã."
Mặc dù đã hơn 10 giờ tối, quảng trường giải trí Ức Lam vẫn vô cùng náo nhiệt. Ánh đèn ngũ sắc không ngừng lấp lánh, nước rào rào phun ra từ đài phun nước đặt giữa quảng trường, những hạt nước trong suốt vỡ ra trong không trung, làm ướt không khí mát lạnh xung quanh, sau đó mới kết thúc cung đường của mình trở lại với mặt đất. Những băng ghế dài đặt hai bên quảng trường đều có người ngồi kín, những cụ già mặc đồ bộ thoải mái chậm rãi tản bộ, trẻ con quây quần nô đùa cười giỡn, chạy đuổi nhau từ đầu bên này đến tận đầu bên kia quảng trường.
Bên trong khu vui chơi lại càng nhộn nhịp, tràn đầy năng lượng, tiếng đùa giỡn chuyện trò, tiếng âm nhạc xập xình cùng tiếng động phát ra từ máy trò chơi chật căng, hòa lẫn vào nhau, đinh tai nhức óc. Không ngừng có người đi vào, đến trước khu vui chơi đứng xếp hàng.
Chung Khi hoàn toàn không nghĩ ra nơi cô muốn đến lại là nơi này.
Anh đứng ở cửa khu vui chơi, không nói gì chỉ đưa mắt nhìn người đang đứng trước mặt.
Triển Nhược Lăng nhìn vào trong, khóe mắt ầng ậng nước, giữ cho giọng nói được tự nhiên lên tiếng: "Buổi họp lớp vào kỳ nghỉ đông năm ấy, mọi người nói anh đi Australia rồi, còn nói anh sẽ không quay về nữa. Sau đó mấy người bọn em đến đây chơi trò chơi, em cứ nghĩ về anh mãi…"
Năm ấy ở trong khu trò chơi, cô đã nghĩ rằng có lẽ cả đời này sẽ không được gặp anh nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!