"Tôi nghe Liêu Nhất Phàm kể chuyện đào hoa của cậu rồi… sao nào, có phải nhờ tấm hình của tôi mà cậu giống như hổ mọc thêm cánh không?" Một giọng nữ thoải mái, thẳng thắn ngắn gọn hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
"Cậu cho rằng chỉ một tấm hình của cậu thì có thể giúp được việc gì?" Chung Khi lười biếng ngồi tựa vào lưng ghế, khóe môi khẽ cong lên, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.
Quý Tấn bực bội ra mặt: "Đồ không có lương tâm, đồ không có lương tâm. Điển hình của thể loại qua cầu rút ván!"
Nhưng chưa đến hai giây sau, cô đã không còn vẻ tức giận, gương mặt lúc này đầy vẻ đắc ý: "Có điều lúc ấy ai kia ra tay cực kỳ hào phóng chỉ để mua một tấm hình đấy!"
Lúc ấy, khi Quý Tấn nhìn vào dòng tin nhắn hiện ra trên màn hình điện thoại "nói đi, cậu muốn điều kiện gì" cô sướng đến bung trời – gần như từ lúc quen biết Chung Khi đến giờ, đó lần nhận được tin nhắn của cậu ta khiến cô dương dương đắc ý nhất.
Quý Tấn vẫn nhớ hôm ấy cô nhắn cho Chung Khi một tin nhắn, nói với cậu ta "tôi biết cô gái trong bức hình cậu lưu trong điện thoại tên là gì rồi", qua không lâu sau nhận được hồi âm
- một kiểu hồi âm khiến cô kích động muốn chạy đến đánh cho cậu ta một trận, bởi vì con người đó hỏi lại cô: "Cậu là Quý Tấn?"
Thằng nhóc họ Chung đó quả thực quá đáng quá thể. Cô chỉ ra nước ngoài có một năm, thế mà cậu ta lại dám xóa số điện thoại của cô!
Quý Tấn tức giận bừng bừng chất vấn lại cậu ta: Cậu xóa mất số điện thoại của tôi rồi hả?
Không đợi con người đó trả lời, cô đã nhắn tiếp một tin nhắn nữa gửi đi: Hôm nay tôi gặp được cô ấy đấy.
Cô nhận được tin nhắn trả lời rất nhanh: Cậu gặp cô ấy ở đâu?
"Không thèm nói với cậu."
Quý Tấn cầm điện thoại trong tay vô cùng đắc ý nghĩ: Bạn yêu, lần nãy cậu không quẫn chết mới lạ.
Có điều trước nay cô không thuộc tuýp người có tính nhẫn nại, đặc biệt khi gặp phải tên ngoan cố Chung Khi, vì vậy cô lại nhanh chóng nhắn tiếp một tin nữa.
"Sân bay. Tôi có hình chụp của cô ấy bây giờ, còn có cả số điện thoại nữa."
Nửa câu cuối cùng đương nhiên là nói dối trắng trợn, có điều rất có ích trong công cuộc tống tiền Chung Khi của cô.
Lúc đó, Chung Khi đang đứng ở ban công căn hộ của mình, anh nhìn vào màn hình điện thoại rất lâu, kiên nhẫn bấm từng chữ một sau đó gửi đi: Nói đi, cậu muốn điều kiện gì.
Quý Tấn ngẩng đầu, nói ra lý do đến đây hôm nay của mình: "Tháng sau Quý thị có một buổi giới thiệu hàng mẫu khá lớn, hy vọng có thể tổ chức ở khách sạn Thánh Đình."
Ngón tay của Chung Khi gõ nhẹ vào cốc thủy tinh, nhướn mày cười: "Quý Tấn, có phải tôi nên cảm ơn cậu đã đem mối làm ăn lớn thế này tặng đến tận cửa khách sạn không?"
Quý Tấn đưa mắt nhìn anh.
Dường như năm tháng đi qua không để lại dấu tích gì trên người cậu ta cả, cậu ta vẫn là chàng sinh viên anh tuấn nổi bật trong khu làng đại học ở Quảng Châu năm ấy, phóng khoáng không chịu gò bó, chỉ cần nhìn qua là đủ sức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Nhưng, người ngồi trước mặt cô hôm nay quả thực không giống với trước đây rồi, cũng có thể mấy năm du học ở Australia dù ít dù nhiều đã khiến cậu ta đổi khác, cũng có lẽ lý do là thân phận của cậu ta bây giờ, cậu ta có sức hấp dẫn hơn khi học đại học nhiều, giữa hai đầu chân mày không còn vẻ do dự thiếu kiên quyết, thay vào đó là ánh mắc sáng sắc bén.
Quý Tấn thu hồi những suy nghĩ của mình, mỉm cười có phần chột dạ lên tiếng: "Lợi dụng lẫn nhau để đạt được thứ mình muốn thôi mà." Dùng một tấm hình liền có thể nhận được giảm giá lớn như vậy, dù nói thế nào lương tâm của cô cũng thấp thỏm bất an.
Chung Khi không khách khí ngắt lời cô: "Thôi miễn đi."
Anh xoay nhẹ cốc nước trong tay, chân mày cau lại, "ngày mai hoặc ngày mốt cậu tranh thủ thời gian đến Thánh Đình một chuyến, mang hợp đồng theo, tôi sẽ cho người bàn bạc với cậu về việc tổ chức buổi giới thiệu."
Quý Tấn thấy nhiệm vụ hôm nay của mình đã dễ dàng hoàn thành, nâng cốc nước một hơi uống cạn: "Được, ngày mai tôi sẽ đến khách sạn thăm hỏi. Hợp tác vui vẻ!"
"Trước khi đến nhớ gọi điện thoại cho tôi."
"Tôi biết rồi."
Chung Khi cười nhạt, thật lòng nói: "Quý Tấn, vẫn phải cảm ơn cậu!"
Quý Tấn biết cậu ta đang nói gì, ngược lại cảm thấy không được tự nhiên: "Cậu thật sự biết nói với tôi những lời thế này hả? Thực ra không đáng gì cả, chỉ chụp một tấm hình rất đơn giản thôi mà… Lúc trước cậu đã giúp tôi một việc, tôi vẫn chưa cảm ơn cậu."
Chung Khi nhướn mày, không lên tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!