Chương 33: (Vô Đề)

"Có chuyện gì mà em vui vậy?" Chung Khi gác đũa lên mép đĩa.

Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong vắt như nước suối: "Rõ ràng lắm à?"

"Vô cùng rõ ràng." Chung Khi nhướn mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.

Triển Nhược Lăng suy nghĩ một chút, sau đó rất vui vẻ nói: "À, chị dâu em đang mang thai, cho nên cả nhà ai cũng vui mừng hết."

"Vậy à? Đúng là rất đáng mừng." Ánh mắt anh dừng lại trên người cô, trìu mến nhìn cô gắp từng đũa thức ăn trên bàn, niềm vui rạo rực trong lòng. 

"Đúng thế." Triển Nhược Lăng buông đũa, uống một ngụm trà.

Chung Khi nghiêng người nhìn về phía trước, lơ đãng lên tiếng hỏi: "Anh trai và chị dâu em kết hôn được hai năm rồi nhỉ?"

"Phải. Làm sao anh biết?" Triển Nhược Lăng hơi bất ngờ. Cô nhớ từ trước đến nay chưa từng nói với anh việc này.

Chung Khi chăm chú nhìn cô, ánh mắt cũng tự nhiên trở nên dịu dàng hơn: "Khi ấy nghe Trình Tư Dao nói."

Triển Nhược Lăng đoán "khi ấy" trong lời anh nói và khi Ngôn Dật Khải nói chuyện với cô chính là chỉ buổi họp lớp hai năm trước, có điều cũng không hoàn toàn chắc chắn, vì vậy không nhịn được lên tiếng hỏi: "Anh nói là năm kia à?"

"Ừ."

Triển Nhược Lăng thấy anh chỉ "ừ" một tiếng sau đó lại không nói tiếp, cô cũng gật đầu rồi hỏi sang vấn đề khác: "Cháu anh thế nào rồi?"

"Về nhà ở Quảng Châu với vợ chồng chị họ anh rồi." Chung Khi nhớ lại câu hỏi Chung Dao Lâm hỏi mình hôm gặp hai chị em nhau ở nhà, khóe môi không giấu được cong lên thành một nụ cười nhạt.

Thấy cô dừng đũa, anh lên tiếng hỏi: "Em thấy thức ăn ở đây có ngon miệng không?"

Triển Nhược Lăng gật đầu: "Rất ngon." Về phương diện ăn uống, cô vốn là người khá kén chọn.

Sau khi thanh toán xong, Chung Khi nắm tay cô cùng ra khỏi nhà hàng, "chúng ta đi dạo một lúc nữa rồi hãy về nhé?"

Đèn đường thắp sáng thành phố trong một không gian ngập tràn màu sắc rực rỡ, chiếu xuống gương mặt mỗi người qua phố, pha loãng màu đen của đêm tối.

Hai người chậm rãi đi bộ dọc con phố. Tay cô được bọc kín trong tay anh, nắm chặt, thực ra tiết trời bây giờ đã không còn lạnh nữa, nhưng nắm tay nhau thế này vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp.

Chung Khi đi bên trái cô, anh nâng cổ tay cô lên, cúi đầu ngắm nghía chuỗi hạt: "Đây là gì vậy?"

Chuỗi hạt màu xanh đậm bóng loáng trong bóng tối, ôm lấy cổ tay trắng mềm như ngọc của cô, tinh khôi mà đẹp đẽ. 

"Chuỗi tràng hạt, để giữ bình an."

Chung Khi gẩy gẩy vài hạt, tò mò lên tiếng hỏi: "Thật sự có thể bảo vệ bình an à? Ai tặng em vậy?"

"Trước khi đi Tây Ban Nha mẹ mua cho em." Triển Nhược Lăng giải thích, "em cũng không biết có thể bảo vệ bình an không, nhưng mà đeo lâu rồi nên rất thích nó."

Anh mỉm cười, vuốt ve chuỗi vòng tay, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt vừa đen vừa sáng nhìn vào cô: "Không sao cả, đã có anh bảo vệ em."

Nói một lúc, lại nhắc đến Triển Cảnh Việt, anh hỏi: "Có phải anh trai em rất tốt với em không?"

"Ừ tốt lắm." Triển Nhược Lăng xoay đầu nhìn con đường tối om om.

Trong vụ tai nạn năm ấy, cả nhà mất đi một người thân, cho nên có lẽ vì lẽ đó mọi người đem tình thương dành cho Triển Cảnh Vọng đều đặt hết lên người cô.

Chung Khi bắt gặp cái nhìn đau đáu của cô nhìn về phía con đường, ánh mắt xuyên qua màn đêm thăm thẳm, một cảm giác mông lung chợt dấy lên trong lòng, vậy là anh càng xiết chặt tay cô.

Triển Nhược Lăng cảm nhận cái xiết tay mạnh mẽ của anh, cô thu hồi những suy nghĩ lan man trong đầu, nói: "Anh từng gặp anh ấy rồi, có điều không biết anh có ấn tượng gì hay không – năm học lớp 11, anh ấy từng đến trường tìm em, hai anh em đến cửa hàng thức ăn nhanh ở đối diện cổng trường, khi ấy anh và vài nam sinh lớp mình cũng có mặt ở đó."

Đương nhiên là anh có ấn tượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!