Chương 31: (Vô Đề)

Chiếc xe chạy đều trên đường cao tốc, khung cảnh hai bên đường không ngừng chạy lùi về sau, để lại trên kính xe những hình ảnh liên tục bị thay đổi.

Đã không phải lần đầu tiên ngồi xe của anh, nhưng tâm trạng Triển Nhược Lăng vẫn rất hỗn loạn, cô mơ màng đưa mắt nhìn ra ngoài của kính. Trong đầu chỉ nghĩ được duy nhất một việc – vì sao anh đến đây đón cô?

Âm thanh huyên náo của người đi đường cùng tiếng xe cộ nhộn nhịp bị ngăn cách bên ngoài, khiến cho khoang xe rất yên tĩnh, chỉ là điều đó cũng không giúp cô có thể bình tĩnh.

Đúng lúc này, nghe thấy anh gọi tên mình, Triển Nhược Lăng liền quay đầu lại: "hả, gì cơ?"

Anh mặc một bộ tây trang màu đen, áo sơ mi trắng bên trong, đường nét trên gương mặt cương nghị thâm trầm, nhưng vẻ mặt không hề cứng nhắc mà rất thoải mái. Ánh nắng mỏng tang xuyên qua kính chắn gió chiếu vào, những tia nắng nghịch ngợm như đang nhảy múa trên người anh.

"Không phải trước đây cậu thường liên lạc với Trình Tư Dao à?"

"Ừ, đúng thế." Cô trả lời, vừa nói vừa gật đầu.

Chung Khi quay đầu nhìn thẳng về phía trước, giọng nói vẫn vô cùng điềm nhiên không để lộ chút tâm tình: "Vậy vì sao về sau không liên lạc nữa?"

"Về sau?" Đầu tiên Triển Nhược Lăng có chút không rõ, sau đó mới nói: "Sau đó bọn mình đều ra nước ngoài, cậu ấy du học ở Singapore bài vở vô cùng bận rộn, mình cũng ít khi đăng nhập vào hộp thư trước đây, vì vậy liên lạc cũng ngày một ít dần, hơn nữa cũng không cũng không nghĩ đến việc phải đặc biệt duy trì liên lạc..."

"Cậu thường xuyên đổi địa chỉ mail?" Những ngón tay đang đặt trên vô lăng của anh khẽ xiết lại, ánh mắt đen sâu hun hút nhìn về phía xa, quai hàm hơi căng ra.

"À, không phải." Đột nhiên Triển Nhược Lăng cảm thấy chột dạ, giống như một đứa trẻ vừa làm sai việc bị người lớn bắt được, đầu ngón tay không kiểm soát được khẽ run, giọng nói cũng trầm hẳn xuống, "mình đâu có."

Chung Khi nhìn thấy những ngón tay đang nắm chặt của cô, trong giây lát ánh mắt cũng trở nên dịu dàng trở lại, rất tự nhiên đổi đề tài, giọng nói đặc biệt mềm mỏng: "Cậu chuyển đến đây được bao lâu rồi? Ngay cả tên đường cũng không biết?"

Triển Nhược Lăng hơi bực bội phản bác lại: "Dù sao mình không lạc đường là được rồi."

Những tốp người không ngừng tiến vào khách sạn Thúy Vân tham gia hôn lễ. Trình Tư Dao nhìn thấy hai người cùng nhau đi đến, cũng chẳng lấy làm quá kinh ngạc.

Hôm nay Trình Tư Dao trang điểm vô cùng xinh đẹp, chiếc váy cưới cúp ngực màu trắng làm tôn vinh đường nét cơ thể, mái tóc đen được búi sau đầu, vừa mang cảm giác sang trọng lại không kém phần nhã nhặn, thục nữ.

Bạn học ngày trước của cô, qua bao nhiêu năm, hôm nay khoác lên mình chiếc áo cô dâu lộng lẫy, bước vào lễ đường hôn nhân.

Triển Nhược Lăng xúc động vô cùng, cô vui mừng vì Trình Tư Dao đã tìm thấy người cùng cô ấy nắm tay đi hết cuộc đời này, cô bước đến gần nắm tay cô ấy: "Chúc mừng chúc mừng! Chúc hai cậu đầu bạc răng long!"

Trình Tư Dao nở một nụ cười ngọt ngào tràn đầy hạnh phúc, "cảm ơn cậu!"

Triển Nhược Lăng tò mò đưa mắt quan sát chú rể Giản Hạo. Chú rể mặc một bộ tây trang màu đen phẳng phiu, ánh mắt trầm tĩnh trưởng thành, có lẽ thuộc tuýp người ít nói, nhưng mỗi khi nhìn vào Trình Tư Dao ánh mắt lại trở nên dịu dàng, đầy yêu thương.

Trong lúc Triển Nhược Lăng dùng ánh mắt đánh giá anh, Giản Hạo cũng có chút tò mò cẩn thận đánh giá cô, lịch sự gật đầu với cô nhưng không cười quá vồ vập.

Chung Khi cũng nắm tay Trình Tư Dao, chân thành nói: "Trình Tư Dao, chúc mừng hai cậu! Và còn, cảm ơn cậu!" Câu nói phía sau, giọng nói vô cùng nhỏ.

Trình Tư Dao hiểu ý nháy mắt với anh, mỉm cười thấp giọng nói: "Chung Khi, thực ra mình chẳng làm gì cả, là cậu từ mình nỗ lực đấy chứ, đợi tin tốt của cậu đấy."

Trình Tư Dao dành riêng một bàn cho bạn học cũ lớp 10/6 và bạn học lớp 12 Hóa sau khi phân ban. Chung Khi và Triển Nhược Lăng còn chưa bước đến chỗ ngồi đã thu hút được ánh mắt của mọi người. Hai người đang đến, người đàn ông trẻ tuổi mặc một bộ tây trang phẳng phiu, anh tuấn nổi bật, toàn thân toát ra vẻ trưởng thành chững chạc, còn cô gái đi bên cạnh, mặc một chiếc váy màu xanh da trời nhạt, bên ngoài thêm một chiếc áo khoác cùng tông màu, tươi đẹp trong trẻo, cho dù nhìn dưới bất kỳ góc độ nào đều là một cặp vô cùng xứng lứa vừa đôi.

Ngôn Dật Khải để lại hai ghế cạnh nhau cho hai người, Chung Khi kéo ghế để cô ngồi vào, sau đó cũng tự mình ngồi xuống.

Triển Nhược Lăng vừa ngồi xuống đã được nghe giọng nói khoa trương của Liêu Nhất Phàm: "Triển Nhược Lăng, bao năm không gặp, cậu càng ngày càng đẹp ra đấy!"

Tuy rằng nhiều năm không gặp, nhưng phong cách nói chuyện nhiệt tình ồn ào như cũ của Liêu Nhất Phàm, Triển Nhược Lăng vẫn rất quen thuộc, cô cười nhẹ nói: "Cảm ơn."

Ngoài dự đoán, Liêu Nhất Phàm vẫn chưa nói hết: "Ai yô, có người hoa đào nở rộ rồi đây!"

Chung Khi ngồi vào chỗ ngồi vô cùng thoải mái, hai đầu chân mày khẽ nhíu lại: "Liêu Nhất Phàm, mày nói thế là có ý gì đây? Chắc bạn gái mày có thể nói cho bọn tao đáp án chính xác đấy."

Ngày trước Liêu Nhất Phàm thích nhất là lấy quan hệ giữa cô và Chung khi ra làm trò cười, vì vậy khi cậu ấy nói ra câu này, ngoại trừ Ngôn Dật Khải, mọi người trong bàn đều cho rằng cậu lại giống như khi còn học Cao Trung trêu ghẹo Triển Nhược Lăng, sau đó liền có một Chung Khi phụ họa thêm, cười với Liêu Nhất Phàm nói: "Vậy là, mày muốn nói mày không có vận đào hoa phải không?

Không ngại bạn gái mày nghe được nhỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!