Chương 28: (Vô Đề)

Chung Khi hẹn cô ở một quán cà phê nằm trên tầng sáu trung tâm thương mại.

Vừa nhìn thấy nụ cười ngây thơ hoạt bát của cô bé, tâm trạng thấp thỏm của Triển Nhược Lăng liền biến mất, "chào cháu, cô là Triển Nhược Lăng."

Cô bé chỉ khoảng tầm tám tuổi, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, dáng vẻ vô cùng đáng yêu dễ thương.

"Chị Triển, chào chị ạ." Cô bé Lục Tiêu dùng ngón trỏ miết miết lên môi ra vẻ đang đắn đo suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn Chung Khi, "cậu ơi, cháu gọi như vậy có đúng không ạ?"

Chung Khi đang định gật đầu "được", đột nhiên nhớ đến điều gì đó, lập tức không đồng ý: "Không đúng đâu."

Dẫn cháu gái đến ngồi vào ghế, đợi cô bé ngồi vững anh mới lắc đầu với cô bé, ân cần dặn dò: "Không phải chị, phải gọi là cô."

Lục Tiêu ngoan ngoãn nghe lời, nhìn Triển Nhược Lăng ngọt ngào gọi một tiếng: "Cháu chào cô ạ."

"Ngoan." Chung Khi vui vẻ xoa đầu cháu gái, sau đó gọi đồ uống cho cả ba người.

Anh cười nhìn người con gái đang ngồi đối diện: "Triển Nhược Lăng, ngại quá, ngày mốt là tết rồi, vậy mà hôm nay còn làm phiền cậu."

"Không sao." Triển Nhược Lăng thầm cười khổ trong lòng. Hôm ấy vừa về đến nhà cô đã cảm thấy hối hận, sáng nay khi nhận điện thoại của anh cô đã muốn mượn lý do từ chối, thế nhưng suy đi nghĩ lại vẫn là nhắm mắt bước liều ra cửa.

Triển Nhược Lăng vô cùng quen thuộc với đất nước Tây Ban Nha, cô cầm một tờ giấy và cây bút giới thiệu tỉ mỉ, Lục Tiêu cũng rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu phối hợp theo, chưa đến một giờ đồng hồ Triển Nhược Lăng đã không còn gì để giới thiệu nữa. Cô bé Lục Tiêu bắt đầu tập trung ăn kem thuyền chuối. 

Triển Nhược Lăng vừa uống cam vắt vừa tán gẫu với người ngồi đối diện: "Con bé nhỏ như vậy mà đi Tây Ban Nha một mình sao?"

"Không phải, đi cùng với bố mẹ." Chung Khi nhìn cô, giọng nói dịu dàng vô cùng.

Chỉ là lúc này Triển Nhược Lăng đang mải suy nghĩ. Anh nói Lục Tiêu là cháu bên ngoại của anh, vậy thì, cũng có nghĩa là anh có chị gái?

Chung Khi nhìn thấy vẻ tư lự của cô, liền lên tiếng giải thích: "Con bé là con gái của chị họ tôi."

"À." Bị câu nói của anh nhắc nhở, Triển Nhược Lăng có chút ngại ngùng.

Khóe môi anh mang theo nụ cười: "Bố của con bé đang ở Ý, chị họ tôi dự định sau tết sẽ dẫn con bé sang châu Âu thăm bố nó, đến lúc đó sẽ đến Tây Ban Nha chơi vài ngày."

Anh giải thích rất rõ ràng, Triển Nhược Lăng cũng hiểu được tường tận, gật đầu với anh.

"Cậu, hai người đang nói về bố cháu ạ?" Cô bé Lục Tiêu từ kem thuyền chuối ngẩng đầu lên hỏi.

"Đúng vậy. Đang nói về bố của cháu." Chung Khi khẽ cúi người đến gần cô bé, "Tiêu Tiêu còn muốn ăn gì nữa không?"

Người này, thì ra lại thích trẻ con đến như vậy.

Triển Nhược Lăng nhìn sườn mặt anh, trong lòng có chút bất ngờ.

"Cậu, cháu muốn đi rửa tay." Lục Tiêu giơ đôi tay nhỏ ra trước mặt người lớn, để hai người nhìn thấy vết nước bẩn trên tay mình.

"Để mình đi với con bé." Triển Nhược Lăng đứng dậy, lại quay sang nói với cô bé, "Tiêu Tiêu, cô cùng cùng với cháu được không?"

Lục Tiêu đương nhiên là gật đầu: "Vâng ạ."

Chung Khi ngồi trên ghế, "vậy làm phiền cậu nhé."

Rửa tay xong, cô bé Lục Tiêu ngẩng đầu nói với cô: "Cô ơi, cháu thấy cô xinh đẹp lắm luôn ạ!"

Triển Nhược Lăng ngắm gương mặt thuần khiết ngây thơ của cô bé, trái tim mềm ra, chợt nhớ đến Triển Cảnh Vọng đã qua đời vì tai nạn xe năm đó, giọng nói cũng trở nên rất đỗi dịu dàng: "Cảm ơn cháu! Cháu cũng rất đáng yêu mà."

Cô ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy lau khô nước trên tay cô bé, lại nghe giọng nói non nớt trẻ con kia nói tiếp: "Mẹ cháu định rủ cậu đi cùng, nhưng mà cậu nói không đi."

"Ừ, vì sao vậy?" Triển Nhược Lăng không tập trung hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!