Bên ngoài cửa kính sát đất, dòng xe cộ không ngừng qua lại trên con đường trải nhựa. Đang vào buổi trưa, ánh nắng mềm mại của ngày đông trải đều khắp mọi ngả đường góc phố, những chiếc lá cây của hai hàng cây bên đường được tắm mình trong ánh mặt trời khiến màu xanh càng thêm chói mắt, rực rỡ sức sống.
Triển Nhược Lăng đưa mắt quan sát nhà hàng, bàn ghế đều được làm bằng chất liệu gỗ loại một, mặc dù đang là buổi trưa, nhưng vẫn còn một vài bàn trống, cô nghĩ thầm trong lòng e rằng giá cả ở đây không hề rẻ chút nào.
Khi nhân viên phục vụ mang menu xuống, Dư Tri Hàng đưa mới chú ý đến báo thể thao trong tay cô, khóe môi mang theo một nụ cười nhẹ, anh lên tiếng hỏi: "Cô thích xem quần vợt?"
"Không phải." Triển Nhược Lăng nhẹ nhàng lắc đầu, làn mi khẽ chớp như bươm bướm đang vỗ cánh, giọng nói cũng trở nên lơ đãng, "chỉ là khá có hứng thú với Australia mà thôi."
Không một ai biết được vị trí của Australia trong lòng cô. Những năm còn ở Tây Ban Nha, gần như mỗi tuần cô đều xem tin tức quốc tế, chỉ vì để được hiểu thêm về tình hình của quốc gia này.
Dư Tri Hàng "à" một tiếng, có vẻ hứng thú nhíu mày: "Sau này có muốn đến Australia không?"
"Nếu như có thể." Triển Nhược Lăng bình tĩnh trả lời, sau đó lại lơ đãng mỉm cười, "có điều cũng không biết đến khi nào mới có thể đi được."
"Chỉ cần giữ lấy hy vọng, lấy đó làm mục tiêu để cố gắng, nhất định sẽ có một ngày điều đó trở thành hiện thực."
"Nhưng mà, có một số mục tiêu kỳ thực không có cách nào để biến nó thành hiện thực, bởi vì…" cô suy nghĩ tìm từ ngữ để diễn đạt, "không hề có cơ sở thực tế."
Dư Tri Hàng cau mày: "Sao lại nói như vậy?"
Tựa như đang quay ngược thời gian, trở lại lần đầu tiên hai người gặp nhau. Cô cũng ngồi trên máy bay như thế, vẻ mặt điềm nhiên nhìn ra ô cửa sổ, tựa như đã trải qua hết những dâu bể cuộc đời, từ nay về sau không còn bất cứ thứ gì có thể khơi gợi được sự hứng thú trong cô nữa.
Triển Nhược Lăng theo thói quen hơi nghiêng đầu, suy nghĩ tìm ví dụ để minh họa cho câu trả lời của mình.
Dư Tri Hàng yên lặng nhìn cô. Cô nghiêng đầu, gương mặt phảng phất một vẻ ôn hòa, mái tóc mềm đổ xuống bên vai trái, những sợi tóc loăn xoăn tự nhiên, càng làm tôn thêm nét tao nhã, tinh khôi của cô.
Cuối cùng cũng tìm ra cách diễn đạt những suy nghĩ trong đầu mình, Triển Nhược Lăng ngồi thẳng người, mở tở báo "Thể thao cuối tuần" ra, đưa tay chỉ vào một mục tin vắn, lên tiếng: "Lấy ví dụ nhé, tôi hy vọng có thể được nói chuyện với Federer, nhưng cả hai chúng ta đều biết, hiện tại anh ta đang thi đấu ở Australia, hơn nữa anh ta cũng không quen biết tôi, vì vậy tôi đương nhiên không có cách nào để nói chuyện với anh ta…"
Dư Tri Hàng cau mày: "Nhưng cô có thể đi Australia xem anh ta thi đấu."
"Đây chính là vấn đề
- con người tôi dường như không bao giờ có được quyết tâm bất chấp tất cả, bắt buộc phải làm thứ gì đó cho bằng được, tôi không muốn thử nghiệm điều đó."
"
Triển Nhược Lăng mím môi, "con người tôi hơi chút rối rắm, có lúc sẽ một mực ôm lấy hy vọng, có lúc lại cảm thấy hy vọng đó đã không còn quan trọng nữa, chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường ngày qua ngày mà thôi."
Là rối rắm phải không? Năm đó gửi mail cho anh, chính vì hy vọng từ nay về sau sẽ không suy nghĩ bất kỳ chuyện gì liên quan đến anh nữa. Thế nhưng sau khi đến Tây Ban Nha, lại luôn nhớ đến anh.
Dư Tri Hàng khẽ nhích người, tựa như rất có hứng thú với vấn đề này: "Hy vọng đó rất quan trọng sao?"
"Thực ra đã không còn quan trọng nữa rồi…" Triển Nhược Lăng đặt tờ báo xuống bàn, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại thu hồi tầm nhìn về, "đã qua rất lâu rồi, cũng đã sớm tập quen. Có lúc thậm chí còn quên mất đã từng có một việc như thế, thậm chí cảm thấy không còn hy vọng cũng không phải vấn đề to tát gì, ít ra cũng sẽ không cảm thấy thất vọng."
Dư Tri Hàng trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, không nói gì.
Đột nhiên Triển Nhược Lăng cảm thấy ánh mắt anh quá sắc bén, tựa như nếu tiếp tục bị ánh mắt này chiếu vào tất cả những tâm sự trong cô sẽ bị vạch trần, liền vội vàng thay đổi chủ đề: "Anh Dư, anh có sự nghiệp thành đạt, chắc chắn sẽ không có những suy nghĩ thế này…"
Bước ra khỏi nhà hàng, Triển Nhược Lăng tạm biệt Dư Tri Hàng: "Tôi còn phải đến cửa hàng mua ít đồ, đi trước nhé." Ngày mai là thứ bảy, hôm nay trước khi ra khỏi nhà Thái Ân Kỳ đã dặn cô trên đường về nhớ mua nguyên liệu làm bánh.
"Đi đâu vậy? Để tôi tiễn cô."
Triển Nhược Lăng không hề suy nghĩ lên tiếng từ chối: "À, không cần đâu! Cửa hàng đó cách nơi này rất gần, tôi đi bộ vài bước là được."
Dư Tri Hàng mở cửa xe phía phụ lái, mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Triển Nhược Lăng, cô không biết sao? Trên đời này, đàn ông tiễn phụ nữ, chính là một việc làm đương nhiên, một đạo lý không thể thay đổi."
Triển Nhược Lăng ngẩn người giây lát, sau đó đồng ý gật đầu: "Vậy được, phải cảm ơn anh rồi!"
Sáng sớm ngày thứ bảy vẫn là một ngày xanh trong nắng đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!