Vừa đặt chân xuống sân bay, chào đón cô là bầu không khí ẩm ướt đặc thù của khí hậu vùng duyên hải phương nam, trong cái lạnh giá của ngày đông có cả cảm giác quen thuộc đã lâu mới tìm lại được, theo từng lần hít thở không khí ấm áp của quê nhà căng đầy toàn thân cô.
Trước khi về nước, nghe theo đề nghị của Triển Cảnh Việt, Triển Nhược Lăng đã gửi toàn bộ đồ đạc ở Tây Ban Nha về trước, vừa giảm được số hành lý phải mang về, vừa không vượt quá khối lượng cho phép.
Xuống máy bay, Triển Nhược Lăng đến băng chuyền hành lý lấy túi xách của mình sau đó đi thẳng ra cửa sân bay. Nhìn thấy trước mặt có một cô gái trẻ tóc ngắn đang ngồi xổm trên mặt đất, đồ đạc vương vãi khắp nơi. Cô lập tức thả xe đẩy hành lý đang giữ trong tay, bước đến nhặt đồ giúp cô ấy.
"Cảm ơn, thật cảm ơn cô quá!" Cô gái trẻ tóc ngắn liên tục lên tiếng.
"Không cần đâu." Triển Nhược Lăng xếp báo và tạp chí lại thành một xấp, đưa cho cô gái.
Cô gái ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Triển Nhược Lăng nét mặt cô ấy liền sững lại.
Ánh mắt cô ấy chăm chú dừng lại trên người Triển Nhược Lăng, đôi mắt tròn to mở lớn, chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi đồng tử màu nâu đậm sáng lên, đủ loại tâm tình lướt qua đáy mắt, đầu tiên là giật mình, tiếp sau là kinh ngạc, lại giống như cuối cùng đã hiểu ra điều bí mật to lớn gì đấy, mang theo vẻ sáng tỏ và tỉnh ngộ, trong ánh mắt hàm chứa ý nghĩa sâu xa khó nói rõ.
Triển Nhược Lăng dừng tay lại giữa chừng, cau mày, không nói gì nhìn cô ấy.
Dưới ánh mắt thiện chí của cô, cuối cùng cô gái tóc ngắn cũng khôi phục nét mặt bình thường, cô ấy đưa tay nhận lại đồ, lần nữa nói tiếng cảm ơn: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo."
Triển Nhược Lăng đứng dậy, đẩy hành lý bước tiếp, vừa đi được vài bước lại nghe thấy giọng nói dứt khoát của cô gái lúc nãy từ phía sau truyền đến: "Xin chào…"
Cô dừng chân, lúc quay người lại đã bắt gặp ánh mắt hòa nhã và thân thiện của cô gái tóc ngắn.
Cô gái tóc ngắn mang theo hành lý tiến lại gần cô, giống như thăm dò lên tiếng hỏi: "Xin lỗi, xin hỏi có thể cho tôi biết tên cô được không?"
Triển Nhược Lăng bèn mỉm cười, trả lời: "Triển Nhược Lăng, tên tôi là Triển Nhược Lăng."
"Triển Nhược Lăng – à, tôi nhớ rồi."
Cô gái tóc ngắn bước đến sóng vai với cô, lại hỏi: "Cô Triển, có phải cô học Cao trung ở trường N không?" Mặc dù cô ấy đang lên tiếng hỏi, nhưng giọng nói vô cùng chắc chắn như thể đã biết trước câu trả lời.
"Làm sao cô biết?" Triển Nhược Lăng vô cùng kinh ngạc.
Nhìn thấy nụ cười có phần đắc ý của đối phương, Triển Nhược Lăng không khỏi cảm thấy kỳ lạ hỏi tiếp: "Trước đây cô cũng học ở trường N à?"
"Không phải." Cô gái tóc ngắn giảo hoạt chớp chớp mắt, "bởi vì tôi từng nhìn thấy ảnh chụp của cô."
Triển Nhược Lăng ngẩn người, sự tò mò lập tức ngẩng đầu dậy: "Cô nhìn thấy ảnh chụp của tôi ở đâu?"
"Quý Tấn!"
Ngay đúng lúc này, giọng của một người đàn ông đột ngột vang lên, làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai cô gái.
Quý Tấn nhìn ra cửa sân bay, đưa tay lên vẫy vẫy. Sau đó cô ấy đứng tại chỗ, suy nghĩ mất mấy giây, mới đột nhiên xoay người cười nói với Triển Nhược Lăng: "Cô Triển, mạo muội hỏi một câu, tôi có thể chụp một tấm ảnh với cô được không?"
Triển Nhược Lăng lưỡng lự một lát sau đó gật đầu: "Đương nhiên có thể."
"Cảm ơn cô nhé!" Quý Tấn lấy máy ảnh kỹ thuật số trong túi xách ra, nhờ một người qua đường chụp giúp hai người một tấm ảnh.
Chụp xong, Quý Tấn cất máy ảnh vào túi, cười nói: "Tôi là Quý Tấn – chữ Quý trong thời tiết, chữ Tấn ấy à, chính là chữ Vương bên cạnh có thêm chữ Tấn của "tiến bộ". Về việc tôi từng nhìn thấy ảnh chụp của cô ở đâu, lần sau nếu chúng ta có cơ hội gặp mặt, tôi nhất định sẽ nói cho cô biết. Vậy thôi, cứ thế này đã nhé, tạm biệt!"
Nói xong, chưa đợi Triển Nhược Lăng trả lời đã vội đẩy hành lý bước đi, đến cửa sân bay, một người đàn ông bước lại gần, nhận lấy hành lý trong tay cô ấy, cùng cô ấy thân thiết sóng đôi rời khỏi sân bay.
Thật là một người con gái phóng khoáng, tự nhiên.
Triển Nhược Lăng đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hai người khuất dần, chỉ biết bất lực nở nụ cười.
Sau khi trở về thành phố N, bố mẹ Triển Nhược Lăng bảo cô cứ nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy tìm việc, mà cô cũng rất vui vẻ tận hưởng quãng thời gian nhàn rỗi, ở nhà mấy ngày, sau đó lại đến nhà hai vợ chồng anh trai Triển Cảnh Việt và Thái Ân Kỳ ở lại cuối tuần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!