Sau khi đến Madrid, Triển Nhược Lăng lần lượt ghé thăm những cảnh đẹp nổi tiếng ở đây.
Trước hôm rời khỏi Madrid, cô mua vé vào sân xem một trận đấu của đội tuyển bóng đá Real Madrid, ngồi trong sân vận động Santiago Bernabéu có sức chứa lên đến hơn tám mươi nghìn người, cô mới cảm nhận được trọn vẹn văn hóa bóng đá của quốc gia này.
Đã đến Tây Ban Nha và ở lại bao nhiêu năm, cuối cùng cũng đến lúc cô rời xa nơi đây.
Lần sau đến, không biết sẽ là tháng năm nào.
Xem xong trận đấu, cô men theo con đường đi bộ về khách sạn.
Đến trước cửa lớn khách sạn, vừa định đẩy cửa bước vào đã có một bàn tay từ bên cạnh thình lình đưa ra, nhanh hơn cô một bước đẩy cánh cửa xoay bằng kính, sau đó giữ cánh cửa lại, lịch sự ra hiệu cho cô đi vào trước.
"Gracias!" Cô nghiêng đầu, dùng tiếng Tây Ban Nha nói cảm ơn với người đó.
"Không cần khách sáo!" Bên tai vang lên tiếng trả lời, bằng tiếng Trung.
Ngẩng đầu lên, cả người như bị đôi mắt sáng có thần của người trước mặt cuốn hút vào.
Trước mặt cô là một người đàn ông mặc tây trang màu đen, dáng vẻ rất anh tuấn, bề ngoài nhìn qua có phần quen thuộc.
Dư Tri Hàng mỉm cười gật đầu, lên tiếng nhắc cô: "Chúng ta từng gặp nhau rồi."
Triển Nhược Lăng ngờ ngợ, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười với anh: "Tôi nhớ ra rồi! Lần ngồi cùng chuyến máy bay…"
Lời nói ra đến đó. Cô không nói tiếp nữa.
Dư Tri Hàng không rõ tại sao giờ phút này trong lòng lại cảm thấy dễ chịu vô cùng, cô nói cô vẫn còn nhớ mình.
Vào đến khách sạn, hai người dừng chân ở đại sảnh, Dư Tri Hàng mỉm cười đưa tay ra: "Chính thức giới thiệu một chút, tôi là Dư Tri Hàng." Lần cùng ngồi chung ở khoang thương gia trên máy bay, hai người chỉ xưng hô với nhau bằng họ.
Triển Nhược Lăng cũng đưa tay ra: "Anh Dư, xin chào! Tôi là Triển Nhược Lăng."
Đi đến cửa thang máy, Triển Nhược Lăng lịch sự tạm biệt anh, "vậy lần sau gặp lại."
Ánh chiều tà của ngày đông nghiêng nghiêng chiếu xuống những công trình kiến trúc cổ kính, rót một màu vàng rượm xuống khắp các cung đường ở Madrid. Một đêm nữa lại sắp sửa đến với thành phố này.
Nhìn thấy Dư Tri Hàng bước ra từ khu vực thang máy, vị trợ lý vẫn đang đứng đợi ở đại sảnh vội vàng tiến lại gần, cung kính chào: "Dư tổng."
Dư Tri Hàng ừ một tiếng, sau đó nâng cổ tay xem đồng hồ, chân mày hơi cau lại: "Phiên dịch đâu?"
Vị trợ lý luống cuống như thể kiến bò chảo nóng, lên tiếng: "Dư tổng, cô Dương tạm thời thì xảy ra chút chuyện, báo lại không thể đến được…"
Dư Tri Hàng không chút biểu cảm, đưa mắt nhìn trợ lý của mình, vị trợ lý chỉ có thể im lặng, ngoan ngoãn đem những lời định nói nuốt lại vào bụng.
Chân mày Dư Tri Hàng cau lại, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Tạm thời không thể đến? Các người mời phiên dịch kiểu gì vậy, đến tận bây giờ mới nói không thể đến? Bình thường công ty trả lương cho các người nhiều như vậy, đều là lãng phí hết phải không?"
Vị trợ lý hiểu rõ lúc này ông chủ đang tức giận bộc phát, vội vàng im miệng, ngay cả thở cũng không dám phát ra tiếng động lớn.
Dư Tri Hàng biết vào lúc này có nói thêm điều gì nữa cũng chẳng ích gì, lạnh giọng gọi một tiếng: "Bảo tài xế lái xe qua đây."
Vị trợ lý ngay lập tức dạ một tiếng, lại lúng túng hỏi lại: "Dư tổng, có cần tìm một phiên dịch khác không ạ?"
Dư Tri Hàng suy nghĩ một lát, trong đầu rất nhanh đưa ra tính toán, bình tĩnh lên tiếng dặn dò: "Cậu gọi điện thoại cho Tiểu Tiêu, xem cậu ta có thể tìm được một phiên dịch khác hay không?"
"Tôi gọi ngay đây." Vị trợ lý móc điện thoại, đứng tránh sang một bên bắt đầu gọi.
Đúng vào lúc này, một cô gái trẻ từ trong thang máy bước ra. Cô gái có khuôn mặt của người châu Á, mặc một chiếc áo khoác màu be, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng kẻ sọc tông màu trầm, mái tóc đen dài tùy ý buông xõa xuống vai, vài sợi tóc mái lòa xòa lướt ngang vầng trán, tinh khôi mà sống động.
Cô cúi đầu xem quyển sách nhỏ đang cầm trong tay, sau đó xoay người chuẩn bị đi về phía quán cà phê trong khách sạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!