Trước kỳ nghỉ, giáo viên hướng dẫn tìm Triển Nhược Lăng nói chuyện, tiến cử cô sang một ngôi trường đại học danh tiếng ở Tây Ban Nha làm du học sinh.
Cô học tiếng Tây Ban Nha, nếu có thể sang đó du học, đương nhiên có thể giúp nâng cao trình độ ngoại ngữ rất nhiều. Cô biết rồi sẽ có một ngày mình đặt chân đến đất nước này, hơn nữa đây cũng là mơ ước từ nhỏ của cô.
Tuy nhiên, những chuyện quan trọng thế này cần thiết phải bàn bạc với người nhà. Vì vậy cô nói với giáo viên hướng dẫn: "Em xin phép về nhà bàn bạc lại với bố mẹ ạ."
Quãng thời gian nghỉ đông ăn tết, không ngoài dự liệu lớp 10/6 lại tổ chức một buổi họp lớp nho nhỏ, khoảng chừng chục bạn học có mặt, thế nhưng trong số đó không hề có Chung Khi.
Mọi người đến một quán trà sữa ăn trưa. Khi món ăn được dọn lên, mười mấy người đều là bạn học cũ lại bắt đầu nói về những năm tháng Cao trung, Lâm Kiến Thành nói với Trình Tư Dao: "Chung Khi vẫn thường nhớ đến thời gian ngồi cạnh cậu đấy."
Triển Nhược Lăng đang cúi đầu trầm mặc uống nước ngọt, lời nói của Lâm Kiến Thành dội lại bên tai.
Cậu ấy thường nhớ đến khoảng thời gian ngồi cạnh Trình Tư Dao.
Dù biết đây chỉ là câu nói đùa trêu ghẹo của mọi người, cô vẫn không cách nào bảo đáy lòng đừng chua xót.
Cậu ấy vẫn nhớ Trình Tư Dao, vậy cậu ấy có còn nhớ ra cô không?
Bọn họ đã không còn liên lạc lâu như vậy, cậu ấy còn có thể nhớ được cô không?
Bất tri bất giác, khoảng cách giữa hai người đã xa xôi đến vô cực.
Qua một lúc sau, Lâm Kiến Thành lại quay đầu sang hỏi cô: "Triển Nhược Lăng, cậu còn nhớ Chung Khi không?"
"Sao lại không nhớ!" Trái tim Triển Nhược Lăng đột nhiên đập liên hồi trong lồng ngực, tay cũng nắm lại thành quyền, thế nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ vô cùng bình tĩnh nói: "Hồi ấy cậu ấy luôn gây phiền phức cho mình."
Đề tài câu chuyện dần trôi xa, mọi người lại nói đến tình hình các bạn học khác.
Vài phút sau, Triển Nhược Lăng không nhịn được mới lên tiếng hỏi: "Chung Khi bây giờ thế nào rồi?"
"Bây giờ nó đang tắm nắng ở Australia đấy, không về nữa đâu." Ngôn Dật Khải nửa đùa nửa thật lên tiếng.
Hô hấp của Triển Nhược Lăng như ngừng lại, khó khăn hỏi lại: "Không về nữa? Thế là có ý gì?"
Ngôn Dật Khải trả lời tiếp: "Nó di dân sang Australia rồi."
Khoảnh khắc đó, giống như bóng tối đang ùn ùn kéo đến vây chặt lấy cô, không chút thương xót nhấn chìm cô.
Đại não dưỡng như đã mất đi năng lực tư duy, chỉ còn hai chữ "di dân" nặng nề không ngừng cuồn cuộn gào thét trong đầu.
Cậu ấy di dân rồi.
Vốn dĩ cô cho rằng lần này trở về có thể gặp được cậu ấy.
Nhưng mà, cậu ấy di dân mất rồi.
Cô khổ sở mở miệng: "Thì ra đã di dân rồi à. Mình nhớ năm 12, lớp bọn mình cũng có một người di dân đến Canada."
Cậu ấy đi Australia rồi – đi đến một quốc gia ở phía nam bán cầu.
Đi rồi sẽ không trở về nữa.
Vĩnh viễn cô cũng không thể nào gặp được cậu ấy nữa.
Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, tầm mắt lơ đãng trong không trung không có điểm nhìn cố định. Qua vài giây sau, cô mang máng nghe thấy giọng một nam sinh lên tiếng hỏi một câu nghe như là "tại sao lại di dân", sau đó mơ hồ nghe thấy giọng nói của Ngôn Dật Khải: "Nó đi làm sinh viên trao đổi."
Triển Nhược Lăng dùng móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay, ép buộc bản thân lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc là làm sinh viên trao đổi hay đi di dân?"
Câu trả lời của câu hỏi này đối với cô mà nói vô cùng quan trọng. Nếu cậu ấy là sinh viên trao đổi, vậy thì sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ quay về, sau này có lẽ cô vẫn có thể gặp được cậu ấy. Nếu như di dân, vậy thì cả đời, cô chỉ có thể đem tâm nguyện này chôn sâu trong lòng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!