Chương 7: (Vô Đề)

"Kêu hai người gặp nhau có chừng mực, lấy tiền vàng mà gửi ngân hàng cô không nghe." Mộng quan lắc đầu, "Đợi tôi lấy được tiền lương tháng sau, số tiền này chắc chống đỡ cũng được 5 phút, tới lúc đó cô dùng trước đi. "

"Thật sao?"

Tôi cảm kích quá, từ trong kho lấy ra thêm một ít dụng cụ "Mấy cái này đều tặng anh."

Mộng Quan sắc mặt tối sầm lại "Cô cứ tự mình giữ lấy đi, cám ơn."

Vốn dĩ, chỉ cần tôi đợi đến khi Mộng Quan lấy lương là tôi có thể gặp được Lục Uyên rồi.

Ít nhất cũng nói được lời chào, cho anh ấy biết lần này tôi không chủ động bỏ đi.

Nhưng mới vài ngày, mộng quan đã gửi tin tức cho tôi.

"Tôi e không giúp được cô nũa rồi."

"Vì sao?"

Mộng Quan nghiến răng "Trương Nghị, hắn ta đã được tạm tha rồi, bây giờ hắn ta còn dọa giết con trai tôi."

Tôi không biết làm thế nào mà mộng quan lại biết chuyện Trương Nghị được tạm tha.

Tôi nhắc nhở mộng quan "Anh cũng đã chết rồi, còn có thể làm gì nữa. Lẽ nào anh thật sựu muốn dựa vào năm phút đồng hồ kia để xen vào chuyện con người sao?"

"Cô cũng đã chết rồi. Sao cô còn nhất quyết muốn gặp người yêu mình?"

Tôi hiểu ý nghĩa lời nói của Mộng quan.

Mộng quan đã tính toán chuyện đi vào giấc mơ hết cả rồi.

"Anh đi gặp con trai anh à?"

Mộng quan không trả lời tôi, thay vào đó lại nói, "Niệm An, cô có biết làm ma có thể tích lũy âm đức không?"

Tôi gật đầu.

"Hôm qua, tôi đã đến Trung tâm Quản lý Âm đức để kiểm tra các tiêu chí âm đức mấy thế kỷ qua của mình, tôi đổi hết cả luôn rồi."

Ở âm phủ, Âm đức là nơi tu hành của mọi ma quỷ.

Nếu đủ các tiêu chí nhất định thì đủ điều kiện đầu thai.

Số lượng công đức cũng sẽ quyết định cuộc đời của một người được sinh ra ở kiếp sau.

Ở đâu có quyền lợi, ở đó có giao dịch, có rất nhiều chỗ ở âm phủ chuyên buôn bán âm đức.

Bán càng nhiều âm đức, sức nặng của nguyện ước đổi lại càng nặng.

Những con ma kinh doanh âm đức này đã tồn tại nhiều thiên niên kỷ, chúng rất có bản lĩnh, nhưng những con ma bán âm đức vì nguyện ước xấu xa, nhẹ thì được tái sinh vào cõi súc sinh, tệ nhất thì không thể siêu thoát.

Thật là điên rồ khi mộng quan lại bán đi một trăm năm âm đức chỉ trong một hơi thở.

"Anh định làm gì? Chỉ vì tên Trương Nghị kia thôi sao, thật không đáng. Nếu như anh thật sự muốn tìm cách, chúng ta cùng nhau tìm cách. Còn có Lục Uyên mà, anh ấy vẫn còn sống, tôi có thể bảo anh ấy chăm sóc con trai của anh."

Mộng Quan lắc đầu cười, từ trong túi lấy ra một cái máy chơi game đưa cho tôi "Giữ giúp tôi."

Sau đó, anh ấy bước vào cánh cổng giấc mơ, tự mình đóng cửa giấc mơ.

Tôi lo lắng chờ đợi bên ngoài, nghĩ rằng sẽ cố gắng thuyết phục con ma này khi anh ấy bước ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!