Ngay khi tôi muốn tìm thêm một số kênh khác, trạm dịch đã liên hệ với tôi, nói có hàng đóng gói từ dương gian gửi xuống.
Chữ "Uyên" trên bao hàng sáng lấp lánh, lòng tôi khẽ động, mở ra thì thấy có đầy đủ thứ mình muốn, chủng loại còn phong phú hơn lần trước.
Hơn nữa còn rất nhiều loại mà tôi thậm chí chưa bao giờ nhìn thấy.
Lục Uyên là thần tài gì thế này!
Tôi nóng lòng muốn lấy tất cả chúng ra để đặt lên kệ trưng bày thì lại phát hiện dưới đáy bao còn có một tấm thẻ.
Chính Lục Uyên đã viết nó bằng bút đen rồi đem đốt.
Nét chữ khỏe khoắn mạnh mẽ: "Lần sau còn muốn nhờ anh cái gì thì phải viết báo cáo trải nghiệm sử dụng, đọc cho anh nghe. Mỗi sản phẩm không được dưới 800 chữ".
Báo cáo trải nghiệm sử dùng?
Không dưới 800 chữ?
Tôi kiểm kê số lượng sản phẩm mà Lục Uyên đã gửi cho mình.
Mẹ ơi! Nhiều như này thì khác nào kích cỡ một quyển tiểu thuyết.
Trước đây tôi không biết Lục Uyên còn có sở thích này đâu đấy!
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ sử dụng bất kỳ thứ nào trong số những thứ này.
Nhưng không gì có thể ngăn cản quyết tâm kiếm tiền của tôi.
Tôi ngay lập tức khởi chạy hoạt động đánh giá người dùng trong cửa hàng. Bất kỳ ai có phản hồi hơn 800 chữ sẽ được tặng phiếu giảm giá cho lần mua tới.
Dưới sự tiếp thị khéo léo của tôi, trong vòng một tuần, tôi không chỉ bán hết hàng mà còn nhận được một báo cáo đánh giá cỡ từ điển.
Tôi vừa đến văn phòng quản lý giấc mơ với tư thế ngẩng cao đầu, còn chưa kịp nói thì Mộng Quan đã hỏi trước: "Lại muốn báo mộng?"
"uh
-huh."
Mộng quan cau mày nói: "Không có người chết nào mỗi ngày lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để báo mộng cho người sống đâu, ngay cả Steve Jobs xuống đây cũng không đắc ý như cô."
Tôi cười cười nói "Tôi đây không phải là đang suy nghĩ cho việc làm của anh sao."
"Vậy tôi phải thực sự cảm ơn cô rồi."
Mộng Quan mở cánh cửa vào mộng, vốn dĩ tôi nghĩ còn phải đợi hơi lâu, nhưng không ngờ lần này mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Sau khi vào mộng, tôi nhìn lướt qua đồng hồ trên đồng hồ, đã bảy giờ tối.
"Sao anh ngủ sớm dữ zị?"
Nhìn lại lần nữa, Lục Uyên còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng thẳng thớm, bên dưới là một chiếc quần tây giản dị, tóc hẳn còn được chải chuốt kĩ càng, thậm chí anh còn vuốt keo tạo nếp.
Cổ tay phải vẫn đeo chiếc đồng hồ năm xưa tôi tặng, dây đeo có chút phai màu, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất quý tộc của anh.
Ai đi ngủ mà mặc kiểu này, cũng quá quyến rũ rồi đó.
Tôi nghi hoặc "Lẽ nào anh biết hôm nay em sẽ về nên mới cố tình đợi em sao?"
Đáp lại nghĩ hoặc của tôi là nụ cười khẩy của Lục Uyên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!