Lễ Giáng Sinh cùng ngày.
Buổi sáng, Thượng Dương đúng giờ đi làm.
Sau khi quẹt bấm thẻ vào văn phòng thì anh gọi điện thoại cho Kim Húc, thúc giục người này rời giường đến sân bay.
Kim Húc Ừm một tiếng, giọng nói còn chưa tỉnh ngủ.
Thượng Dương nói:
"Mau tỉnh dậy đi, em giúp anh gọi xe rồi, 9 giờ rưỡi sẽ đến dưới lầu đấy, thu dọn đồ đạc nhanh lên, sắp đến giờ rồi."
Kim Húc ở bên kia nói: Không muốn đi.
Thượng Dương nói:
"Được a, cục phó Kim, khỏi cần đi nữa, từ chức đi, sau này em nuôi anh."
Kim Húc: ……
Hắn tỉnh táo lại, rời khỏi giường, một tay mặc quần áo, một tay cầm di động, móc mỉa Thượng Dương nói:
"Đêm qua còn gọi ca ca, hôm nay liền biến thành cục phó Kim. Đồng chí cấp cơ sở của chúng tôi có phải đã làm việc không công rồi hay không? Lãnh đạo ăn sạch sẽ rồi liền không nhận người nữa."
"Đừng có lảm nhảm nữa."
Thượng Dương ở bên kia đầu dây cười rộ lên, lại đứng đắn nói,
"Em đang đi làm, đừng có mà nói hươu nói vượn nữa. Anh nhanh lên đi, coi chừng trễ giờ máy bay đấy."
Kim Húc thu dọn xong, khi đi xuống lầu, còn phải chờ xe trực tuyến thêm vài phút nữa, sau đó thì xuất phát đến sân bay.
Thượng Dương bên này cứ theo lẽ thường đi làm, công việc của mấy ngày cuối năm còn rất nhiều, một buổi sáng còn có đến hai ba cuộc họp, chỉ có thể ở trong lúc bận rộn nhín một chút thời gian xem tin nhắn WeChat ngắn gọn của Kim Húc gửi đến.
Đã lên xe.
Đã đi vào cổng an ninh.
Kiểm tra an ninh thuận lợi.
Chuẩn bị lên máy bay.
Kim Húc bước lên máy bay, vừa đi vào bên trong, vừa cầm thẻ lên máy bay để xác nhận số ghế của mình.
Vé do đơn vị đặt là vé khoang hạng phổ thông ở phía sau.
Máy bay này không có khoang hạng nhất, chỉ có một số hàng ghế đầu tiên là hạng thương gia, những người ngồi ở khoang phổ thông tương ứng với Kim Húc, đều đã ngồi đúng với vị trí của mình.
Một vị nữ hành khách ngồi ở hàng thương gia chú ý tới Kim Húc mới vừa tiến vào cabin, ngưng mắt quan sát hắn một lát, phảng phất như đang xác nhận có phải là người quen hay không, rồi sau đó mới kêu lên: Kim Hiểu Húc?
Thình lình nghe thấy cái tên chỉ sử dụng trong bốn năm đại học ngắn ngủi này, bước chân của Kim Húc chợt ngừng lại, nhìn về phía nữ hành khách kia.
Đối phương nhìn hắn nhoẻn miệng cười, biểu tình kia vừa là cảm thấy ngoài ý muốn, vừa là vô cùng kinh hỉ.
Kim Húc ngừng năm sáu giây, mới nói: Phàn Tinh.
Tiếp viên hàng không thúc giục nói:
"Tiên sinh, xin mời đi vào bên trong, đừng dừng lại ở trên lối đi ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!