Đã hơn rạng sáng hai giờ, nhiệt độ ban đêm rất thấp, mưa kèm tuyết rơi không ngừng, rất có khí thế sẽ trực tiếp phát triển thành tuyết rơi đóng thành băng.
Khi cả ba người xuống lầu, Viên Đinh phát ra âm thanh run bần bật.
Thượng Dương cũng nhịn không được rụt cằm vào cổ áo gió, chỉ dựa vào quần giữ nhiệt mà chống đỡ khí hậu rét lạnh của Tây Bắc thì cũng không ổn cho lắm.
Rõ ràng Kim Húc cũng chỉ mặc một cái áo khoác thể thao mùa thu, vậy mà lại thật sự giống như hoàn toàn không lạnh chút nào, còn có khí lực cười nhạo bạn học cũ:
"Còn khoác lác nói mùa đông mặc áo ngắn tay nữa sao?"
Thượng Dương: …… Ha ha.
Trước khi xuống lầu anh còn đang suy nghĩ, hay là cùng Kim Húc đến đội hình sự xem tiến triển vụ án vứt xác ở vùng ngoại ô, nhưng suy cho cùng anh cũng không phải công an địa phương, tùy tiện nhúng tay vào sẽ có chút không thích hợp.
Chính là bây giờ anh đổi ý, quyết định không đi nữa.
Cái này cũng quá lạnh rồi! Vừa lạnh vừa buồn ngủ, chỉ muốn nhanh chóng chui vào trong ổ chăn ủ ấm mà thôi.
"Nếu cậu bận thì cứ đi trước đi, chúng tôi tùy tiện tìm một chỗ cũng có thể ngủ một giấc." Anh nói.
Kim Húc lại nói:
"Tôi ở phân cục Gia Chúc Viện, ở ngay bên cạnh thôi, tiện đường đưa các cậu đi luôn."
Gia Chúc Viện chỉ cách phân cục mấy trăm mét, xe công an từ phân cục lái qua, chỉ cần hai phút liền thấy cổng lớn.
"Cậu đưa chìa khóa cho tôi, nói số nhà, cho chúng tôi xuống ở cổng là được rồi, chúng tôi có thể tự tìm." Thượng Dương nói.
"Được. Để tôi nói một tiếng với bảo vệ, người bên ngoài không tùy tiện vào được." Khi Kim Húc nói chuyện thì đã đến cổng khu Gia Chúc Viện.
Hắn dẫm phanh trực tiếp dừng ngay trước xà ngang điện tử, cũng không sợ cản đường người khác giữa đêm khuya.
Bảo vệ mở cửa sổ nhỏ ra, là một bác trai lớn tuổi, từ cửa sổ nhỏ nhìn ghế phụ trong xe, sau đó nhìn Kim Húc nói:
"Tiểu Kim, dẫn bạn gái về à?"
Thượng Dương: ?
Bởi vì xung quanh tương đối tối, đôi mắt bác trai lại không được tốt lắm, nhìn lầm chủ nhiệm Thượng da trắng môi hồng thành một cô gái.
Kim Húc và Viên Đinh ngồi hàng ghế phía sau đồng thời phát ra tiếng cười khẽ.
Thượng Dương: ……
Kim Húc nói đơn giản tình huống với bác bảo vệ già, sau đó chỉ cho Thượng Dương mình ở tòa nhà nào rồi mới lái xe rời đi, đi đến đại đội hình sự.
Thượng Dương và Viên Đinh dựa theo số nhà hắn nói, thuận lợi tìm được nơi hắn ở, sau khi dùng chìa khóa Kim Húc đưa mở cửa, Thượng Dương sờ đến công tắc, mở đèn lên.
Viên Đinh kêu lên ngay tại chỗ: Sạch sẽ dữ vậy?!
Căn nhà này trông không quá giống nơi ở của một người đàn ông độc thân, sáng sủa sạch sẽ, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp đâu ra đấy.
Viên Đinh là thiệt tình nghĩ rằng mình sẽ đến Ổ chó ngủ tạm một đêm, bất quá khi nhìn thấy cảnh này thì không thể không nghĩ đến, hóa ra trong ba người bọn họ, đại khái chỉ có nhà của cậu ta mới thật sự là ổ chó mà thôi.
Nghe nói học đại học công an đều là những người đàn ông thô kệch mà nhỉ? Như thế nào còn có chủng tộc lợi hại cá biệt này?
Cậu ta ba hoa chích choè, bôi nhọ Kim sư huynh:
"Anh ấy khá thật, phòng sạch sẽ không khác gì……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!