Khúc Liệu Nguyên không kiềm được, hỏi:
"Có phải các cậu lại cãi nhau hay không?"
Thượng Dương nói:
"Cái gì gọi là lại? Cậu làm như tôi là người nhàm chán lắm vậy."
Một tay Kim Húc bưng ly cà phê lên uống, một tay khác cũng không nhàn rỗi lật xem các bản ghi chép tin nhắn riêng tư đã được in ra, hắn đọc nhanh như gió, cũng không có ý muốn tham dự vào cuộc đối thoại giữa Khúc Liệu Nguyên và Thượng Dương.
"Không phải nói các cậu nhàm chán," Khúc Liệu Nguyên thật sự không hiểu hai người bọn họ sao lại thế này, nói,
"Là nói các cậu thật ấu trĩ nga. Khi còn đi học, hở một tý là lại như thế này, hiện tại, một người là phó cục, một người là phó phòng, hai cậu lại vẫn không có chuyện gì liền tranh hơn thua, còn ra thể thống gì nữa?"
Lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để rối rắm chuyện riêng tư.
Thượng Dương nhìn cục phó Kim đang nghiêm túc tra án, nói:
"Không có tranh hơn thua. Tôi gọi chút đồ ăn nha? 12 giờ rưỡi rồi."
Quán cà phê này là của Bách Đồ, cà phê được pha tinh tế thơm ngon đến không ngờ, những món ăn nhẹ tưởng chừng như đơn giản cũng được làm theo đúng tiêu chuẩn, giá cả lại tương đối phải chăng so với các cửa hàng cùng kiểu.
Quả thực không phải là cách kiếm tiền thường thấy của các minh tinh, trên thực tế quán cà phê này cũng hoàn toàn không hề dùng đến tên tuổi của Bách Đồ để quảng cáo.
Khúc Liệu Nguyên phát biểu cảm tưởng:
"Nam thần Bách Đồ này thật sự là người rất tốt a, tốt đến từ trong ra ngoài luôn."
"Chỉ một ly cà phê liền mua được cậu rồi?"
Kim Húc nói,
"Điều này nhiều nhất chỉ có thể chứng minh, anh ấy là nghiêm túc muốn kinh doanh tốt quán cà phê này, chứ không phải muốn kiếm tiền nhanh chóng."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Phải một hai năm Bách Đồ mới ra một tác phẩm mới, còn không nhận đóng mấy thể loại phim rác để kiếm những đồng tiền dơ bẩn, anh ấy lại giữ một thái độ như vậy để mở quán cà phê kinh doanh.
Có thể chân thành nghiêm túc mà đối đãi với một phần ngành nghề của mình, điều này nói ra thì dễ, nhưng làm được thì khó.
Tôi cảm thấy, ít nhất đã có thể chứng minh, hình tượng chuyên nghiệp cùng nghiêm túc mà nam thần cống hiến trong mười mấy năm qua cho công chúng, không phải là diễn kịch, mà có lẽ, bản thân anh ấy chính là người như vậy.
"Thượng Dương phụ họa nói:"Tôi cũng cảm thấy con người của nam thần rất tốt nha.
"Dựa vào tâm thái lúc đầu khi Kim Húc nói chuyện với Bách Đồ, anh hỏi hắn:"Cậu cảm thấy có chỗ nào không đúng sao?Không có chỗ nào không đúng cả.
"Kim Húc thản nhiên như chưa từng có việc gì xảy ra, nói,"Là một người thật không tồi, tính tình này hẳn không phải là giả vờ.
Ngoại trừ sự chuyên nghiệp, lịch sự với người khác ở bên ngoài, thì còn rất có tình yêu thương động vật.
Hai con mèo trên quầy bar kia, một con là loài thường thấy ở nông thôn Trung Quốc, không thể nào béo núc được, còn con tai cụp vốn đang bị bệnh kia nữa, tám chín phần mười cả hai đứa đều là mèo hoang được nhặt về, lại được ăn thức ăn cho mèo, loại mà giá cả một cân có thể mua được một bao gạo đó.
Nếu không phải được ông chủ cho phép, thì nhân viên của quán sẽ không tự mình bỏ tiền ra mua đâu.Thượng Dương nói:Sao tôi không thấy thức ăn cho mèo đặt ở đâu?
"Khúc Liệu Nguyên cũng nói:"Tôi cũng không thấy được a.Ngay bên cạnh quầy bar kia.
Hai người các cậu, một người chỉ lo hít mũi ngửi cà phê,
"thơm quá thơm quá đi"
", Kim Húc học cách nói chuyện của Khúc Liệu Nguyên, lại móc Thượng Dương,"Một người khác, chỉ lo nói chuyện với tiểu soái ca cửa hàng trưởng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!