Chương 25: Anh Bạn Này Cũng Thật Biết Cách Đấy!!

Đối mặt với dáng vẻ trông chờ hóng bát quái của Khúc Liệu Nguyên và thái độ Bát quái có chút âm dương quái khí của Kim Húc——

Thượng Dương lấy di động ra, tìm một bức ảnh mà cục trưởng Vương từng xuất hiện trong một tin tức chính thức trước đó, đưa cho Kim Húc xem.

Sau đó lại nhìn Khúc Liệu Nguyên nói:

"Minh tinh này, chính là Bách Đồ."

"Đệch! Sao lại là cậu ta?" Khúc Liệu Nguyên rất kinh ngạc kêu lên.

Anh ta vốn tưởng rằng đại khái chỉ là một ngôi sao nhỏ nào đó, như là mấy tiểu thịt tươi lưu lượng thường xuất hiện trên các trang báo giải trí linh tinh cả ngày.

Hoàn toàn không ngờ tới, người ủy thác lại là một vị nhà nhà đều biết, diễn viên điện ảnh có cấp bậc nam thần.

Mà Kim Húc bên này, sau khi nhìn chằm chằm tấm ảnh trên tin tức kia, liền không cho là đúng nói:

"Cái này mà gọi là soái sao? Cũng chỉ có như vậy."

Thượng Dương nói:

"Như vậy còn không soái? Vậy sao mới gọi là soái?"

Kim Húc liếc anh một cái, ý tứ kia rõ ràng chính là có điều bất mãn.

Trong lòng Thượng Dương dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ mà vi diệu, đây gọi là ái muội thả thính sao? Có hơi quá rồi đi.

"Cậu đừng có ăn nói chua như vậy, có phải là ganh tỵ người ta soái hơn cậu không?" Khúc Liệu Nguyên gặp chuyện bất bình liền lên tiếng bảo vệ cho khuôn mặt soái ca của cục trưởng Vương, nói,

"Chụp bằng máy ảnh của các phóng viên truyền thông chính thức còn trông dễ nhìn như thế, vậy người thật còn không phải là đến cấp bậc nhan sắc của thần luôn rồi sao. Khác xa không thể so sánh a, anh ta ngoài đời thật cũng không kém Bách Đồ là bao đâu."

Kim Húc lại nói:

"Vậy thì không thể nào, tôi cũng biết Bách Đồ mà."

Thượng Dương có chút cố ý, giống như khiêu khích nói:

"Thật không đơn giản nha, đến Bách Đồ cũng biết, còn tưởng rằng cậu chỉ biết mỗi Châu Nhuận Phát và Thành Long thôi chứ."

Kim Húc nói:

"Muốn nói tôi quê mùa đúng không? Vừa rồi không nên xem thủy tinh của cậu thành đồ pha lê rẻ tiền, xin lỗi nhiều nha."

Thượng Dương: ……

Khúc Liệu Nguyên vội vàng chen ngang hòa giải mâu thuẫn, nói:

"Hai người các cậu mới người lớn được bao nhiêu lâu đâu. Sao lại cãi nhau nữa rồi? Thật là, nói chuyện cho đàng hoàng đi, đừng có mà âm dương quái khí nữa."

"Hừ, ai thèm cãi nhau với cậu ta." Thượng Dương nghĩ thầm, tôi mới không thèm hòa với loại người ưa chấp nhặt nhỏ mọn này.

Anh đưa tay gắp viên thịt viên, thịt viên nấu chín vừa đàn hồi vừa trơn, gắp hai lần vẫn chưa gắp được.

Một đôi đũa khác đưa vào, sau đó vững vàng gắp viên thịt viên đó ra, lại là Kim Húc.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thượng Dương chuyển tầm mắt trước.

Anh quả thật là chưa từng yêu đương, nhưng lại không phải đồ ngốc a, đối với cục diện trước mắt ít nhiều cũng cảm giác được một hai phần.

Nhưng mà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!