Chương 22: Chủ Nhiệm Thượng Quyết Định Chạy Trốn Rồi!!

Sau 60 tiếng, Vụ án vứt xác 26.10 thu hút sự chú ý của mọi thành phần trong xã hội tại thành phố Bạch Nguyên, đã chính thức tuyên bố phá án.

Bận rộn cho đến buổi tối, sau khi hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, tiễn tổ giám sát của văn phòng tỉnh rời khỏi xong, hiện tại chỉ còn lại người một nhà.

Lịch Kiệt rất là cao hứng, nói:

"Buổi tối cùng ăn cơm chúc mừng đi! Tôi mời khách!"

Một đám công an hình sự vô cùng cảm động nhưng sau đó lại thẳng thừng từ chối anh ta, mọi người đều tỏ vẻ:

"Quá mệt rồi! Phải về nhà ngủ bù!"

Vì thế mọi người liền giải tán ngay tại chỗ, ai về nhà nấy.

Hung thủ đã quy án, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ hết, bụi bậm của vụ án đã lắng xuống, còn lại chỉ là mấy việc viết báo cáo linh tinh, ngày mai lại làm cũng không chậm trễ chuyện gì.

Hừng đông, Thượng Dương thần thanh khí sảng mà tỉnh lại, phát hiện ở trong nhà của Kim Húc vậy mà chỉ còn một mình anh.

Vừa mới hơn 7 giờ, cậu ta đã đi làm rồi sao?

Thượng Dương cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Thành phố Bạch Nguyên đã có hệ thống sưởi dưới sàn nhà, nên trong phòng luôn ấm áp như xuân, cũng vô cùng khô ráo.

Sau khi tắm xong, Thượng Dương chỉ mặc một chiếc áo phông đen và quần đùi rộng, còn chưa sấy tóc, anh định đi ra uống một chút nước ấm trước.

Kim Húc vừa mở cửa bước vào nhà, thấy anh như vậy thì sững sờ ngay tại cửa.

Gió lạnh từ hành lang thổi lùa vào nhà, làm Thượng Dương đang cầm ly nước ấm phải vội vàng lớn tiếng kêu: Mau đóng cửa!

Kim Húc giật mình trở tay đóng cửa lại, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào, mặt có hơi đỏ.

Thượng Dương nhìn điểm tâm sáng trong tay hắn, cười nói:

"Vừa lúc đói bụng. Để tôi sấy tóc rồi ra ngay."

Anh đi vào phòng tắm sấy tóc.

Trong tiếng máy sấy tóc kêu ô ô, Kim Húc đã dọn xong chén đũa cùng điểm tâm mua ở bên ngoài, sau đó hắn ngồi xuống bàn, giống như một bạn nhỏ đang chờ được ăn cơm, tràn ngập chờ mong mà nhìn cánh cửa phòng tắm kia.

Thượng Dương sấy tóc xong, lại rửa tay sạch sẽ, cũng ra bàn ngồi xuống, chuẩn bị ăn điểm tâm sáng.

Vụ án vứt xác…… Anh vừa cất lời, muốn hỏi việc cần làm tiếp theo của vụ án vừa mới phá.

"Lãnh đạo, án cũng đã kết rồi, có thể đừng nhắc đến nó nữa không?" Kim Húc nhăn mày lại.

Thượng Dương hảo tính tình nói:

"Được được được, không nhắc nữa không nhắc nữa."

"Cậu không thay quần áo à?" Kim Húc liếc nhìn cánh tay và đôi chân lộ ra ngoài của anh.

Làn da của anh rất tốt, toàn thân trắng nõn, thể mao lại thưa thớt, bây giờ còn ăn mặc như vậy, hoàn toàn không thể nhìn ra tuổi thật, dáng vẻ tựa như một thiếu niên vẫn còn đang đi học, mới vừa rời giường thức dậy ở trong ký trúc xá.

Kim Húc thu hồi tầm mắt, nói:

"Này…… Ăn mặc không quy phạm."

Thượng Dương nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!