Thượng Dương: "……"
Vừa rồi vẫn còn là đồn trưởng Kim, sao bây giờ lại biến thành Kim sư huynh rồi? Còn có, "có thể" của cậu là ý gì?
Kim Húc cười đi về phía bọn họ, đôi mắt chăm chú nhìn Thượng Dương, nói: "Sao trước khi đến cũng không báo một tiếng?"
Giọng nói của hắn quen thuộc mà thân thiết, giống như chỉ mới tách khỏi Thượng Dương ngày hôm qua.
Ngược lại là Thượng Dương ngừng mấy giây, mới lấy ra thái độ xã giao của người trưởng thành, có qua có lại mới toại lòng nhau mà khách khí nói: "Còn không phải sợ cậu bận quá sao."
Ở bên cạnh Viên Đinh thầm nghĩ: Còn không phải ngay cả số di động của người ta anh cũng không có sao? Cho nên ngày đó khi xe lửa vừa mới đến trạm một cái là đã phi thẳng đến đồn công an rồi.
"Vị này chính là đồng nghiệp của tôi, Viên Đinh," Thượng Dương giới thiệu nói, "Là sư đệ trong đại học công an."
Viên Đinh duỗi tay: "Xin chào, Kim sư huynh!"
Kim Húc bắt tay với cậu ta, trả lời "Chào cậu", chỉ liếc mắt nhìn sư đệ này một cái rồi lại nhìn Thượng Dương, môi khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, cuối cùng cụp mắt xuống, ngay cả khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Thượng Dương không có vui vẻ như hắn, nhưng lại biểu hiện ra một loại gò bó cùng mất tự nhiên mà Viên Đinh chưa từng thấy qua.
Đầy đầu Viên Đinh hiện lên càng nhiều dấu chấm hỏi, tại sao hai vị bạn học cũ này gặp mặt, lại phảng phất bầu không khí y như khi đi xem mắt thế này?
"Kim sư huynh, phó đồn trưởng Trương còn đang tiếp người báo án ở bên trong." Viên Đinh nhắc nhở nói, "Nếu không anh cứ xử lý công việc cho xong trước đi, sau đó hãy cùng chủ nhiệm của chúng tôi ôn chuyện cũ?"
Ngay khi bước vào, khí tức vui sướng mà Kim Húc lộ ra bên ngoài liền bị thu lại, thay vào đó là một vẻ thờ ơ nghiêm túc.
Hắn nhìn về phía Trương Chí Minh ra dấu tay, ý bảo Trương Chí Minh dẫn bác gái kia đến văn phòng trên lầu đi.
Kim Húc lại quay đầu nhìn Thượng Dương, nói: "Lãnh đạo, muốn dự thính không?"
Thượng Dương vốn dĩ cũng muốn đi theo nhìn xem tình huống như thế nào, nghe vậy liền nhăn mi lại, xưng hô này của Kim Húc xác định không phải đang móc méo anh sao? Cấp bậc phó phòng này của anh chỉ là chức danh rỗng, nhân viên điều tra nghiên cứu cũng không có thực quyền gì cả.
Kim Húc lại nhìn anh lộ ra nụ cười lưu manh, nói: "Phải đi rất xa mới đến được một chuyến, nhìn lâu nghe nhiều, quay đầu lại báo cáo điều tra nghiên cứu mới có thứ tốt để viết, có đúng không?"
Lên lầu đến văn phòng, Kim Húc vào cửa trước một bước.
Thượng Dương lôi kéo Viên Đinh lui về sau hai bước, đứng ở cửa dặn dò: "Đừng để cho cậu ta biết chúng ta đã đến Bạch Nguyên từ sớm, nếu bị hỏi thì cứ nói sáng hôm nay mới xuống xe lửa."
Viên Đinh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, ở trước cửa nhà người khác, ngồi xổm cả tuần trời chỉ để bới móc, nếu nói thật ra thì không tốt cho lắm.
Khi hai người bọn họ đi vào thì thấy người báo án đang ngồi trên ghế sôpha, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn Kim Húc, nói: "Cậu là Kim Húc? Cậu là trưởng đồn công an?"
Bà ta đại khái cho rằng đồn trưởng sẽ lớn tuổi hơn phó đồn trưởng Trương Chí Minh một chút.
Cũng hoặc là "công an xấu xa" như trong tưởng tượng của bà ta chứ không nên có ngoại hình đoan chính anh tuấn như Kim Húc thế này.
"Chính là tôi." Kim Húc ý bảo Thượng Dương và Viên Đinh cứ ngồi đại đi, bản thân thì kéo ghế dựa bên cạnh lại đây, ngồi ở đối diện sô pha, nhìn bác gái rồi chỉ chỉ Thượng Dương, nói, "Vị này là chủ nhiệm Thượng, là lãnh đạo phía trên cử đến, ngài muốn khiếu nại tôi cái gì, hôm nay đúng lúc có cơ hội rồi đấy."
Bác gái kia mờ mịt nhìn Thượng Dương.
Bác gái này tên là Ngô Phượng Lan, 65 tuổi, về hưu, sống một mình, chỉ có một đứa con trai, chính là Lưu Vệ Đông trước mắt đã mất liên lạc.
Ba ngày trước, khi Ngô Phượng Lan lãnh tiền lương hưu tháng, theo thường lệ, Lưu Vệ Đông sẽ tìm bà ta vay tiền, tất nhiên là loại mượn không trả lại.
Bà ta không đợi được điện thoại của Lưu Vệ Đông, khi gọi qua lại nhắc nhở tắt máy, lúc đến nhà Lưu Vệ Đông tìm người, vừa hỏi hàng xóm thì mới biết được mấy ngày nay gã không có về nhà, bà ta luống cuống tay chân liền tới báo công an.
Công an đã tiếp nhận và xử lý vụ án rất nhanh chóng, ngày kế đã hồi âm cho bà ta, báo cho bà ta, một tuần trước Lưu Vệ Đông đã đến bến xe đường dài ngồi xe buýt đi nơi khác.
Lúc ấy bà ta bày tỏ tin tưởng và nghe theo kết quả điều tra, về nhà chờ Lưu Vệ Đông ở nơi khác thu xếp xong thì sẽ liên lạc lại, kết quả là hơn một ngày sau đó, bà ta nghe được một số lời đồn, nghi ngờ Lưu Vệ Đông là "Kẻ thù" của Kim Húc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!