Chương 12: Nếu Thật Sự Như Vậy Thì Cứ Thổ Lộ Thôi

Sáng sớm rời giường, hôm nay Viên Đinh phải trở về Bắc Kinh, buổi tối phải bay từ sân bay tỉnh lỵ đến sáng mai là đến nơi.

Kim Húc bảo cậu ta ở lại nhà mình ngủ thêm một chút, hai ngày nay ai cũng đều thiếu ngủ cả.

Nhưng Viên Đinh nói:

"Đã theo vụ án điều tra một ngày hai đêm rồi, dù sao em cũng muốn xem thêm một chút nữa."

Vì thế ba người họ lại xuống lầu, hợp mặt với Lịch Kiệt rồi cùng nhau đi đến đại đội hình sự.

Gia Chúc Viện cách phân cục rất gần, nhưng đội điều tra hình sự lại nằm ở một địa điểm khác, cách đó mười phút lái xe.

Vừa mới lên xe, Lịch Kiệt đã chia sẻ với bọn họ một tin tức tốt ——

Dữ liệu di động của Giả Bằng Phi đã được khôi phục thành công.

Tinh thần của mọi người tức thì được nâng cao, hiện tại vụ án đang kẹt trong tình cảnh nửa vời, vì vậy đang cần gấp một manh mối mới xuất hiện.

Lịch Kiệt nói:

"Đến nơi rồi thì qua bên bộ phận kỹ thuật xem trước, hy vọng có thể tìm được một số thứ hữu dụng từ trong di động của gã ta."

Hôm nay Viên Đinh lại đảm nhiệm làm tài xế, cậu ta đối với tin tức này vô cùng lạc quan, một bên chuyển hướng đi theo hướng dẫn, một bên nói:

"Loại đồ chơi Smart phone này còn hiểu đương sự hơn cả cha mẹ vợ con bạn gái, nhất định có thể tìm được không ít manh mối trong di động mà trước mắt chưa thể nắm được."

Kim Húc tán đồng nói:

"Cũng đúng. Nói cái khác, không chừng còn có khả năng có thể tra ra được người mua nữ thi từ nhật ký WeChat nữa. Em họ của Giả Bằng Phi không phải đã nói, gã dùng WeChat để liên hệ với người mua sao."

Nếu có thể tìm được người mua nữ thi thì có thể tìm được chứng cứ Lưu Vệ Đông cũng tham dự vào việc trộm bán nữ thi này.

Bởi dẫu sao kết luận gã là đồng lõa của Giả Bằng Phi cũng chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ thực tế để chứng thực kết luận này.

"Trước kia em còn tưởng tượng ra," Viên Đinh cảm khái nói,

"Nếu em xui xẻo gặp phải chuyện ngoài ý muốn, thì chuyện cuối cùng muốn làm trước khi mất đi ý thức chính là hủy đi tất cả thông tin trong điện thoại, nếu không, điều em phải đối mặt chính là hai phương diện mang tính chất sinh vật cùng tính chất xã hội tử vong."

Thượng Dương hỏi cậu ta:

"Di động của cậu có cái gì mà không thể để người ta biết?"

Viên Đinh nói:

"Nếu có thể nói, còn có thể gọi là không thể để người khác biết sao? Với lại, di động ai mà không có bí mật?"

Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói:

"Di động của tôi không có."

Viên Đinh nhìn Kim Húc.

Kim Húc nói:

"Ai lại đem bí mật để vào điện thoại, cậu vô ý thức sao?"

Viên Đinh: ……

Thượng Dương buồn cười, không quá để trong lòng, lại nói đến chuyện nghiêm túc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!