Chương 7: (Vô Đề)

Trong buổi chiếu phim, hai đồng chí cảnh sát rất không có ý thức đạo đức công cộng vai kề vai đầu sát đầu với nhau.

Bộ phim hài rất gây cười, khán giả thỉnh thoảng lại cười phá lên, cảnh sát Kim xem cũng rất chăm chú. Nếu không phải hẹn hò với bạn trai, bản thân Kim Húc sẽ không bao giờ đến rạp chiếu phim hay những nơi vui chơi khác kiểu như này, bình thường hắn cũng không thích xem phim truyền hình và điện ảnh, không có ứng dụng video và video ngắn nào được cài đặt trên điện thoại, cũng chưa từng dùng Weibo.

Nhiều năm như vậy, hắn dường như ngoài làm cảnh sát và phá án ra thì không làm gì khác, cũng không có sở thích nào khác không liên quan đến công việc, thú tiêu khiển vui chơi giải trí cũng không có nốt.

Hồi trước khi còn làm việc tại thành phố địa cấp Bạch Nguyên trực thuộc tỉnh còn có quan hệ rất tốt với đồng nghiệp, từ sau khi được điều tới tỉnh này về cơ bản cũng chỉ có một mình. Hắn cũng không có tính cách trong việc mở rộng các mối quan hệ giữa các cá nhân của mình.

Nói Cổ Phi đi, người này cũng được điều đến từ thành phố Bạch Nguyên cùng hắn số lần lập công trạng và được khen thưởng không bằng hắn, khi ở Bạch Nguyên là cấp dưới của hắn, nhưng mà người ta được thăng chức còn sớm hơn hắn cả một năm, dù là cấp bậc tuy không cao bằng hắn nhưng trên thực tế chức vụ cũng không thấp, hiện tại còn đang phụ trách một vụ án gây chấn động toàn tỉnh.

Trái lại Kim Húc tính tình thì xấu thay đổi thất thường…có năng lực được cấp trên ưu ái cũng không biết điều nắm bắt lấy cơ hội, không chừng đã tạo ấn tượng xấu không biết tốt xấu, cậy tài khinh người ở trong mắt cấp trên rồi ấy chứ.

Hắn không có người nhà từ lúc còn nhỏ, có chuyện gì cũng đều tự mình quyết định, áp lực cũng đều một mình gánh vác, dù có cảm thấy vất vả thì trước mặt người ngoài cũng bày ra dáng vẻ thong dong tự nhiên.

Câu mệt này, hắn cũng chỉ nói với một mình Thượng Dương.

Các diễn viên hài trên màn ảnh đang cười vui vẻ, khán giả phía trước phá lên cười, Kim Húc ở bên cạnh cũng buồn cười cười thành tiếng.

Chỉ có Thượng Dương thất thần, phim đang chiếu nội dung gì anh cũng không để ý, trong lòng chỉ có xót xa cho người yêu của mình.

Hết phim sau khi đi ra ngoài, anh nói với Kim Húc:

– Lúc ở quán trà Cổ Phi muốn mời em làm cố vấn đặc biệt cho vụ án này.

– Bệnh tâm thần, đừng để ý cậu ta. – Kim Húc xem xong bộ phim hài tâm trạng cũng thả lỏng không ít, nói. – Cậu ta đừng có mơ, vụ án địa phương mà nhờ Viện phó thuộc Bộ làm cô vấn à.

Thượng Dượng lại chắp tay sau lưng, nói:

– Em nói em có thể lấy cái danh cố vấn, không nhúng tay vào công việc phá án. Điều này cũng có hỗ trợ rất nhiều đối với công tác hiểu biết về công an địa phương, đối với công việc của em chỉ có lợi mà không có hại.

Kim Húc tức giận:

– Em làm thế nghĩa là gì?

Vẫn là muốn giúp cậu ta thuyết phục anh à? Anh đã nói anh chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn thăng chức hay tăng lương gì cả…Không phải, tăng lương thì vẫn muốn, không đủ tiền chi tiêu.

– Anh muốn mua gì mà không đủ thế? – Thượng Dương hiếu kỳ, – Anh còn có nhu cầu chi tiêu cơ á? Chuẩn bị mua nhà à?

– Anh không đưa tiền cho các nhà phát triển bất động sản. – Kim Húc buồn bã liếc nhìn anh, – Anh chỉ muốn tích cóp nhiều thêm một chút, Bắc Kinh đắt đỏ, đến đó anh không thể để em nuôi anh được…Anh không về đội có được không? Em đừng bắt anh về được không?

Hắn cho rằng Thượng Dương muốn hắn tham gia vào vụ án này, hơn nữa còn muốn hắn mau chóng trở lại đội bảo vệ an ninh quốc gia.

Đây cũng là nguyên nhân hắn không nói cho Thượng Dương biết cấp trên đã yêu cầu hắn trở lại đội từ lâu.

– Một khi trở về là anh không được nghỉ ngơi nữa. – Kim Húc hậm hực, – Không cho đi thì thôi, dù gì thì dưa ép cũng không ngọt.

Thượng Dương nói:

– Nhưng mà nhà em đúng là đang thiếu một bảo mẫu.

Kim Húc: –?

Thượng Dương nghiêm túc nói:

– Tốt nhất là một bảo mẫu nam, cao một chút đẹp trai một chút, biết nấu cơm, biết làm việc nhà, cuộc sống quy luật, hơn nữa không bị chó nhà em ghét.

Con chó anh nuôi cực kỳ thích Kim Húc, vừa gặp hắn lần đầu tiên đã thích rồi, đuổi theo Kim Húc õng ẹo tạo dáng vẫy đuôi đủ kiểu.

Kim Húc nghe hiểu, nhưng vẫn không thể tin nổi, nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!