– Anh lại đói rồi. – Kim Húc nắm lấy cổ chân của Thượng Dương, ngón cái vuốt ve mắt cá chân, nói, – Anh đi nấu mỳ, em có muốn ăn không?
Thượng Dương không đói, nhưng lại muốn ở cùng hắn, liền nói:
– Nấu cho em một chút, ăn nhiều không vào.
Nồi niêu xoong chảo dùng cho bữa tối đều được Thương Dương thu dọn sạch sẽ, rửa xong hết rồi, Kim Húc lẩm bẩm
"đã bảo em cứ để đấy rồi mà" mới đi vào bếp nấu mì.
Mì nấu xong, Kim Húc đặt hai bát mì một nhiều một ít lên bàn ăn.
Thương Dương ngồi vào bàn, mắt dõi theo hắn, buổi tối đơn vị gọi hắn đến làm, không biết vì chuyện gì? Nhưng chắc chắn là chuyện cơ mật, tốt nhất là không nên hỏi.
Kim Húc mở tủ lạnh lấy tương, thấy Thượng Dương cứ nhìn mình, lập tức nghiêm túc báo cáo:
– Báo cáo lãnh đạo, chỉ có tương ớt, em đừng có ăn.
Thượng Dương nhìn thấy trong tủ lạnh còn có những lọ chai khác đặt cùng tương ớt, nói:
– Đó có phải là mỡ cua mà lần trước em tới anh mua cho em không? Anh nói thích mà, sao lại không ăn? Để đó đã bao lâu rồi.
Kim Húc cầm chai tương ớt trở lại ngồi xuống, nói:
– Anh cũng không để ý nữa, hai tháng nay anh không bật bếp rồi.
– Lâu rồi, vứt đi đi. – Thượng Dương hỏi hắn chuyện tăng ca làm thêm, nói, – Hai tháng thế ngày nào cũng ăn mỳ gói với ăn cơ căng tin à? Phòng hồ sơ ở Cục bọn anh bận đến thế cơ à? Em còn tưởng bộ phận đó là nhàn nhất chứ.
Kim Húc:
– Nhàn chứ, không có nhiều việc đâu, là tự anh muốn mình có việc để làm thôi.
Thượng Dương nhíu mày:
– Anh cứ luôn nhắc em phải chú ý sức khỏe, chú ý nghỉ ngơi, thế sao anh lại không làm được như thế?
– Anh làm nhiều việc một chút chính là muốn chờ quý này xong thì mặt dày đi gặp lãnh đạo xin nghỉ phép. – Kim Húc cười với Thượng Dương, hơi có chút chột dạ, nói, – Anh nói không muốn đi làm muốn ở cùng em vài ngày, thật sự không phải nói đùa với em đâu.
Nếu em thật sự không muốn anh làm, thế thì anh không làm nữa.
Thượng Dương nói:
– Vậy anh đừng làm nữa.
Kim Húc không nói gì, cúi đầu ăn mỳ.
Thực ra thì làm sao mà Thượng Dương không muốn hắn không đi thăm mình? Đang lúc yêu đương mặn nồng mà phải yêu xa hai nơi nhớ nhung rất là khó chịu.
– Dạo gần đây có phải anh lại ngủ không được ngon không? – Thượng Dương lo lắng hỏi, – Em cứ cảm thấy anh sao sao í.
Nguyên nhân chính của việc thuyên chuyển từ Tổng đội An ninh Quốc gia đến Phòng hồ sơ là khoảng thời gian trước Kim Húc mắc chứng mất ngủ do căng thẳng thần kinh, và một phần lớn nguyên nhân là do áp lực công việc quá lớn.
Xét tính đặc thù của đơn vị an ninh quốc gia và sức khỏe của bản thân đội trưởng Kim, cấp trên mới yêu cầu hắn trở về làm vị trí văn phòng để nghỉ ngơi một thời gian, hồi phục sức khỏe lại rồi thì quay lại.
Thượng Dương vẫn luôn cho rằng hắn ở phòng hồ sơ sẽ chịu khó tĩnh dưỡng, bình thường hai người luôn gọi điện thoại trò chuyện với nhau, ngày nghỉ cùng với các buổi tối, Kim Húc cũng luôn nói mình đang nghỉ ngơi tốt…đúng là giả vờ quá là giống.
– Anh làm gì vậy?
Thức đêm để làm thêm chỉ để được nghỉ phép? – Thượng Dương nói, – Tổ chức điều anh đến đơn vị nhàn việc hơn chủ yếu để anh điều dưỡng sức khỏe, anh thì hay rồi, lại chẳng quan tâm gì đến sức khỏe của mình cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!