Ban đêm chùa đóng cửa, khách du lịch cũng đã giải tán, cảnh sát tiến hành lục soát khắp nơi xung quanh hồ và bên trong và xung quanh ngôi chùa miếu, tiếc là cũng không phát hiện được gì thêm.
Trăng treo cao trên núi non trùng điệp, tượng Thích Ca Mâu Ni ngồi ở điện Mahavira với dáng vẻ trang nghiêm, đôi mắt từ bi nhìn xuống tất cả, đầu xuyên qua sương núi và hương khói trần gian, gật đầu như nhìn thấu tất cả.
Điều tra kỹ thuật viên mang theo mẫu vật trở về, rất nhanh đã đưa ra kết quả so sánh, mẫu tảo cát lấy từ hồ phù hợp với tảo cát và tế bào mà người chết hít vào trong vụ án xác chết trôi.
Trước đó, bác sĩ pháp y cũng tìm thấy một lượng nhỏ rêu chưa bị nước cuốn trôi từ móng tay của người chết, hiện tại tiến hành so sánh với rêu trên bức tường đá của hồ nước, kết luận là rêu trong móng tay của người chết chính là rêu ở trong hồ nước này.
Bằng cách này, có thể khẳng định 100%, địa điểm thực sự nơi người chết bị chết đuối chính là hồ nước trong chùa.
Mười giờ tối, cảnh sát tạm thời kết thúc công việc thu thập chứng cứ, cả nhóm quay trở lại văn phòng thành phố, gửi hy vọng vào đoạn video giám sát được sao chép sẽ cung cấp nhiều thông tin hữu ích hơn.
Căng tin của văn phòng thành phố không còn gì để ăn, nhóm cảnh sát đành tụ tập ăn cơm hộp.
Thượng Dương ngồi một mình ở trong một góc bàn trống, ở trong chùa anh đã bị lạnh cóng, toàn bộ hành trình lạnh đến mức không có sức nói chuyện, bây giờ ăn cơm nóng mới thoáng ổn định được một chút.
Viên Đinh chẳng khác nào giao tế hoa không ngồi yên một chỗ, bưng cơm hôp chạy khắp nơi, trò chuyện với nhóm cảnh sát hình sự địa phương, đương nhiên đều là nói chuyện đứng đắn.
Kim Húc thì cùng với Điền Dung đi gặp đội trưởng nói về công việc liên quan đến vụ án, sau đó mới đi tới, lấy hộp cơm trưa ngồi cạnh Thượng Dương, tách đũa xong mới chú ý đến sắc môi tái nhợt của Thượng Dương, thấp giọng hỏi:
– Em lạnh quá rồi phải không?
Bảo em về trước em lại không nghe.
Thượng Dương đã ăn xong cơm rồi, bưng một bát canh trứng được đặt cùng hộp đồ ăn nhanh để thấm chút ấm áp, nói:
– Nào có chuyện lãnh đạo còn đang làm việc mà trợ thủ lại tan làm trước?
Kim Húc nói:
– Đừng châm chọc anh nữa mà. Anh chỉ đùa với em thôi.
– Nhưng em không nói đùa. – Thượng Dương đánh giá hắn từ đầu đến chân, nói, – Đồng chí Tiểu Kim, anh đúng là có tố chất lãnh đạo, rất có năng lực làm việc, phải làm cho tốt, tương lai sớm muộn gì cũng thăng chức trên em.
Kim Húc vẫn cho rằng anh đang chế nhạo mình, kêu khổ:
– Rồi rồi anh sai rồi có được không? Anh không nên đắc ý kiêu ngạo, em bớt chế nhạo anh vài câu đi.
Thượng Dương nói:
– Nào có, em thật sự không có ý chế nhạo anh đâu.
Anh nhìn sang bên cạnh, nhóm cảnh sát quanh mình bận rộn từ sáng sớm đến hiện tại, từng người đều có chút thành quả, hiện đều đã về đội, phân thành mấy nhóm đang hăng say trao đổi tin tức với nhau, có vài người đã cơm nước xong tranh thủ thời gian xem video giám sát ở chùa.
Viên Đinh ở chỗ này nghe một chút chỗ kia xem một chút, chỗ nào cũng đều có cậu ta, rất tất bật.
Dù sao không có ai chú ý đến hai người họ – xác nhận điểm này, Thượng Dương mới yên tâm nói những lời mà chỉ có hai người họ với nhau, nói với Kim Húc:
– Lúc anh xác định hiện trường vụ án, thật sự là soái ngầu lắm luôn.
Khóe môi Kim Húc nhếch lên một chút, động tác ăn cơm bất giác trở nên nhã nhặn hơn hẳn.
Thượng Dương nói:
– Mà em cứ cảm thấy anh cố tình chơi ngầu nhé.
– Anh không có. – Kim Húc còn lâu mới thừa nhận, nói, – Anh là soái ngầu tự nhiên.
Nói xong lại tự thấy xấu hổ, lập tức vùi đầu vào ăn cơm, giả bộ như mình chưa nói gì hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!