Ban ngày ban mặt, Thượng Dương bị giả thiết mang tính tiến vào huyền ảo của Kim Húc bất giác thấy lạnh cả sống lưng.
– Nhưng …nhưng…
- Anh cảm thấy loại giả thiết này còn có rất nhiều vấn đề, nói, – Người chết có thể bị dọa làm cho bệnh tim tái phát mà chết, thế hung thủ làm thế nào mà lẻn được vào nhà anh ta?
Người chết tâm thuật bất chính, nhưng dọa ma cũng là dọa một phó giáo sư, chắc chắn là không thể sống ở vùng hoang dã, dù là ở trong nhà không có camera theo dõi, thì chắc chắn tiểu khu và thang máy có lắp camera, nếu như có người khả nghi ban đêm lẻn vào nhà chủ nhà, không lý nào một cái bóng cũng không quay được.
Hôm đó họ ăn cơm với các đồng nghiệp ở bộ phận điều tra hình sự địa phương, đội trưởng còn từng nhắc tới, vụ án này cũng đã khiến cho nhóm cảnh sát hình sự hoài nghi, cũng từng tham gia điều tra, cuối cùng thì lấy được kết luận chết do bệnh tật tự nhiên, nhất định là không tìm được manh mối khả nghi nào.
Kim Húc nói:
– Anh chỉ suy đoán thôi, không có chứng cứ xác thực gì cả.
Tuy là nói thế, nhưng rõ ràng hắn rất tự tin về phương hướng suy đoán của mình, nói:
– Nếu có thể đi hiện trường để xem thì tốt quá.
Thượng Dương nói:
– Không thể đi. Chúng ta chỉ tới làm công tác điều tra nghiên cứu, tìm hiểu về vụ án thì còn nói qua được, nhưng nếu nhúng tay vào thì hơi quá.
Kim Húc cũng đành phải nghe theo:
– Hiểu rồi.
Thượng Dương biết hắn lại rơi vào cơn nghiện phá án rồi, nói:
– Đã qua nhiều năm rồi, dù là có thể đến hiện trường được chắc cũng không tìm thấy được gì đâu.
– Cũng không hẳn. – Kim Húc dừng một chút, có lẽ nghĩ rằng hai người sẽ sớm quay về, không có thẩm quyền xử lý vụ án ở đây nữa nên không nói gì nữa, nói: – Thôi, dù sao nếu có bắt được nghi phạm trong vụ án xác chết trôi này thực sự có liên quan đến vụ án của sáu bảy năm trước, cũng sẽ giải quyết được thôi.
Thượng Dương nghiêng đầu nhìn hắn, nói:
– Nghỉ phép mới một tháng mà anh đã thèm phá án như này rồi, thế mấy tháng sau nữa em xem anh sẽ sống như thế nào.
Kim Húc: – …
– Nếu không anh nghỉ cũng hòm hòm rồi thì quay lại đơn vị Tây Bắc đi, tiếp tục công việc điều tra vụ án đi. – Thượng Dương chân thành đề nghị.
– Không. – Kim Húc phản đối tức thì, nói, – Vụ án có gì hay ho mà nghiện đâu, anh trăm phương ngàn kế mới được nghỉ phép…Em còn không biết à?
Thượng Dương quay mặt đi, nói:
– Không biết.
Kim Húc xấu xa nhìn anh, không đầu không đuôi mà nói câu:
– Ngày mai bụng em chắc còn đau.
Thượng Dương không nhận ra sự đen tối trong đó, còn ngốc nghếch nói:
– Không thể đâu, hôm nay em có dán giữ ấm rồi, không sợ lạnh nữa.
– Hôm nay là trúng gió. – Kim Húc nói, – Ngày mai là anh.
Thượng Dương cứng họng, huyết sắc lập tức lan hết cả lên mặt.
Lúc nói ra Kim Húc không cảm thấy gì cả, nói xong thấy Thượng Dương như vậy, đột nhiên bản thân cũng ngượng ngùng theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!