Chương 40: (Vô Đề)

Thượng Dương vội đi gặp Phó viện trưởng Đỗ cũng ăn trong căn tin của đơn vị nói có việc phải ra ngoài một chuyến, buổi chiều quẹt thẻ có lẽ sẽ về muộn một chút.

Lão Đỗ hỏi anh:

– Có việc gì thế?

– Em đi đồn công an vớt người. – Thượng Dương cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nói, – Em đi đây.

Đồn cảnh sát anh sắp đến đã rất lâu năm, một tứ hợp viện sân là kiến trúc văn vật với cửa đỏ và gạch xanh, giữa sân có một lu nước lớn nuôi cá vàng và trong sân trồng vài cây lớn. Anh đã từng đến đó nhiều lần khi còn nhỏ, quen thuộc với đồn cảnh sát, quen đường, nhớ rõ từng hoa văn ở trên lu nước.

Vừa bước vào cánh cổng sơn son, anh đã nhìn thấy anh họ của mình đứng bên cột sơn đỏ trên bậc thềm, chắp tay sau lưng, nhìn nhóm cảnh sát nhân dân của đồn công an ra vào bận việc, không hề giống chút đã phạm tội mà giống như lãnh đạo tới để thị sát công việc của người ta hơn.

– Anh gặp chuyện gì thế? – Thượng Dương bước nhanh đi vào dừng ở dưới bậc thềm hỏi hắn, – Anh không đi học hành cho đàng hoàng cho em, lại gây rối gì cho người ta ở chỗ này đấy?

Kim Húc hãy còn chắp tay sau lưng, đứng trên bậc thềm nhìn xuống Thượng Dương, nói:

– Đồng chí cảnh sát ơi, đồng chí phải khách sáo với anh vào, anh hiện là quần chúng nhân dân vừa lập công đấy.

Thượng Dương: –???

Một vị công an nhân dân nghe tiếng từ bên trong đi ra, nói:

– Anh là chủ nhiệm Thượng của viện nghiên cứu phải không ạ?

– Vâng là tôi đây. – Thượng Dương nghe giọng nhận ra chính là vị cảnh sát đã gọi điện cho mình, cũng đi lên bậc thang, hỏi, – Xin hỏi anh họ tôi đã gặp chuyện gì vậy? Trong điện thoại thấy anh nói là anh ấy phạm phải chuyện gì đó?

Đồng chí cảnh sát nhân dân cười nói:

– Chỉ là hiểu lầm thôi, đã làm rõ rồi. Cảnh sát Kim còn giúp chúng tôi đấy.

Sự việc phải kể lại từ buổi sáng nay.

Sau khi Thượng Dương đi làm, Kim Húc dọn dẹp nhà cửa xong, cũng sắp đến giờ vào lớp rồi, thế là đi ra ngoài. Vừa mới đi xuống tầng dưới, anh lại gặp bà cô hàng xóm có con chó phốc sóc nhỏ xinh đẹp kia.

Kim Húc chào hỏi bà cô đó hai câu, bà cô lại một lần nữa nhắc đến vị hàng xóm ở trên tầng trên nhà mình với hắn.

Lần trước bà cô đã từng nói với Kim Húc, bà cho rằng vị hàng xóm này rất không bình thường, người này tháng trước vừa mới vào ở, tuổi tác khoảng tầm 40, không đi làm, cả ngày cũng không bước chân ra khỏi cửa, thi thoảng có ra ngoài thì toàn chọn lúc ít người hoặc là lúc trời tối, hơn nữa

"bề ngoài cứ thấy có gì đó không bình thường, dù sao cũng không giống người tốt".

Còn nói có một buổi tối bà dắt chó đi dạo về muộn, đụng phải người đó ở trong thang máy, con chó nhỏ cọ quần người này một chút,

"anh ta đã hung hăng lườm cô một cái, ánh mắt hung ác lắm, làm cô sợ hết cả hồn".

Bà cô dựa vào kinh nghiệm sống mấy chục năm mà chắc như đinh đóng cột rằng vị hàng xóm sống ở tầng trên

"không phải là người tuân thủ pháp luật".

Ở trong tiểu khu, bà cô này nổi tiếng là người vô tư và tọc mạch, thích lo chuyện bao đồng, bạn đời đã qua đời, con thì ở nước ngoài, cũng chỉ có con chó phốc sóc nhỏ làm bạn, có lẽ là bình thường quá rảnh rỗi cho nên thích quản đủ thứ người thứ việc, nhiệt tình thì tốt, nhưng đừng nên nhiệt tình quá, không chỉ hơn một lần tạo nên rắc rối cho hàng xóm, mà thậm chí bảo an cũng sợ bà ta, từ xa thấy đã tránh như tránh tà.

Kim Húc lúc ấy nghe bà cô đó nói thế liền tìm bảo an hỏi tình hình về người đàn ông kia, bảo an nói bà cô cũng đã phản ánh với họ rồi, nhưng đây chính là Bắc Kinh, thông tin cơ bản của người thuê nhà phải được đăng ký theo quy định, vị khách nam kia cũng không ngoại lệ, người ta thân phận trong sáng, chỉ là một nhà văn viết tiểu thuyết trên mạng, công việc và nghỉ ngơi của anh ta ngày đêm đảo ngược, ban ngày không ra ngoài cũng rất bình thường, thỉnh thoảng vẫn ra vào cổng tiểu khu, bảo an cũng từng nhiều lần gặp người ta rồi.

Người này chủ yếu không thích nói chuyện thôi. Hơn nữa, chủ chó nghĩ rằng con chó của mình rất dễ thương, nhưng không phải ai cũng thích nó. Vị nhà văn này rất không ưa con chó của bà cô kia, bị gườm mắt một cái là cho rằng người ta là tội phạm hay sao?

Bảo an cho rằng bà cô kia chuyện bé xé ra to, như bị mắc chứng vọng tưởng bị hại.

Kế đó thì ngày lễ quốc khánh đến, Kim Húc và Thượng Dương đi tham dự hôn lễ của bạn cũ.

Ngày hôm nay, bà cô vừa nhìn thấy Kim Húc đã gấp gáp phản ánh với hắn, nói mấy ngày qua bà ta cứ cảm giác người ở tầng trên đang rình coi mình, bà ta nghi ngờ người đó muốn hại mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!