Chương 39: (Vô Đề)

Khi trở về Bắc Kinh đã là buổi chiều, ngày mai chỉ còn ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.

Thượng Dương kéo hành lý về nhà trước, Kim Húc đi trạm dịch lấy chuyển phát nhanh của mấy ngày, đợi hắn lấy xong về đến nhà thấy Thượng Dương vẫn chưa thu dọn hành lý, cả người vẫn để nguyên quần áo biếng nhác nằm trên sô pha nghỉ ngơi.

– Kỳ nghỉ này thật là mệt chết em, còn mệt hơn cả đi làm nữa.

Kim Húc lại thấy khá tốt, hỗ trợ phá án so với bình thường phá án thì đương nhiên nhẹ nhàng hơn nhiều, ít nhất không cần thức đêm xem camera giám sát, không cần phải đi đến nhà từng quần chúng một, lượng công việc ít nhất giảm 80%.

Nhưng hắn sẽ không nói thế với Thượng Dương, thay vào đó dùng giọng điệu dỗ dành vỗ về:

– Tối nay anh làm món ngon cho em, lát đi mua thức ăn. Thế mình có đi đón chó không?

– Không đón đâu. – Thượng Dương nghiêng người nhìn hắn mở từng gói chuyển phát nhanh, nói, – Lúc trên đường không thấy gì, về đến nhà mới thấy chân nhũn ra, mệt quá rồi. Trước khi ngày kia đi làm em không muốn ra khỏi cửa nữa đâu.

Thế nhưng lại hơi nhớ Elizabeth, anh hỏi Kim Húc:

– Hay anh đi đón nó được không?

Kim Húc mở gói chuyển phát nhanh, bên trong có hai gói giấy dùng cho nhà bếp, đương nhiên là hắn mua, Thượng Dương không biết nấu nướng, cho nên trong nhà không có thứ này, hắn mua để tiện dùng.

Thượng Dương nói tiếp:

– Vừa nãy em có nói chuyện với mẹ, mẹ em nói nhiều lần muốn đơn độc trò chuyện với anh đấy.

– Vậy à…mà thôi đi, anh ngại lắm. – Kim Húc nói, – Mấy lần em đưa anh đến nhà, lần nào anh cũng mất ngủ.

Thượng Dương ít nhiều cảm giác được, nói:

– Vậy hai ngày nữa hai chúng ta đi đón chó. Nó ở với mẹ còn ngoan, chứ không bị anh chiều quen rồi.

Kim Húc lấy ra một hộp kem dưỡng da tay, nhìn thấy bao bì bên ngoài ghi một dòng chữ nhỏ bằng tiếng nước ngoài, không nhận ra đó là gì nên hỏi:

– Đây là cái gì thế?

Thượng Dương xem một cái đáp:

– Đó là thuế IQ của em.

Kim Húc: – …

Hắn tiếp tục bóc một gói đồ khác, là một hộp đầu bàn chải đánh răng điện, Thương Dương nói:

– Vẫn là thuế IQ của em.

Kim Húc cầm cái hộp bàn chải nhìn nhìn, nói:

– Em còn cái trong tủ chưa dùng, sao lại mua cái mới?

Thượng Dương kinh ngạc:

– Trong tủ vẫn còn á?

Kim Húc nói ra là ngăn tủ nào, nói:

– Hay là trả lại hộp này đi.

Thượng Dương ngại phiền phức, dùng sao cũng đều dùng, nói:

– Thôi cất đi để lúc khác dùng vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!