Thượng Dương vẫn không biết rằng lần này ngăn tủ không chắc chắn là lỗi do mình.
Vừa rồi anh uống nửa ly rượu trắng kia tác dụng rất chậm, lúc này vẫn còn bốc lên mặt, lải nhải chỉ trích Kim Húc:
– Ngay cả lớp trưởng mà em cũng chưa nói vì xấu hổ, thế anh thì sao? Về sau em ngại gặp mặt Hình Quang lắm anh có biết không.
– Hình Quang không ngại, chúng ta có gì phải ngại. – Kim Húc thong dong nói, – Là tự cậu ta nhìn ra, chứng minh năng lực nghiệp vụ của cảnh sát Hình rất tốt, lớp chúng ta ai cũng đều có thực lực cả.
Hắn không nói sự thật cho Thượng Dương biết, vì biết rằng Thượng Dương nghe xong sẽ rất xấu hổ, không chừng từ đây sẽ không dám uống rượu nữa. Thế chẳng phải là quá đáng tiếc à.
Thượng Dương bình thường không uống nhiều rượu, nhưng mỗi lần uống hơi nhiều một chút là mang đến bất ngờ vui vẻ cho hắn.
Khi hai người chưa yêu nhau, anh ở nhà Kim Húc uống hơi nhiều, say rượu lôi kéo Kim Húc nói huyên thuyên, khen người ta ở trong nghịch cảnh mà vẫn nỗ lực tiến về phía trước, lại kéo cổ áo người ta khen người đàn ông này cả ngày ăn gì mà sao lại siêu đẹp trai như thế.
Sau khi yêu nhau rồi, thỉnh thoảng uống vài chén đầu óc choáng váng, nhưng vẫn nhớ rất rõ người đàn ông này chính là người yêu của mình, khi qua đường cứ đòi phải nắm tay nhau như học sinh tiểu học, vẻ mặt nghiêm túc mà quan sát đèn xanh đèn đỏ, trong lúc say rượu vẫn không quên phải tuân thủ luật giao thông đường bộ.
Nếu là say rượu ở trong nhà thì càng thú vị hơn, ngày hôm đó sau hôn lễ của Hình Quang, Kim Húc lừa anh nói anh trần truồng khiêu vũ bên cửa sổ, anh nửa tin nửa ngờ, là bởi vì trước kia đã từng xảy ra loại chuyện tương tự.
Kim Húc khá thích trạng thái nửa say nửa chuếnh choáng của anh, đặc biệt thích trêu chọc anh.
Thượng Dương vốn dĩ ngồi ở mép giường, ngay sau đó bịch một tiếng ngã ngửa ra sau, nói:
– Em choáng đầu quá, chỉ uống nửa ly bọ, cũng không phải chuyện gì lớn.
– Em cũng không nhìn đó là rượu gì, Lão Bạch Can 67 độ đấy, không choáng mới là lạ.
Kim Húc mở tủ lạnh khách sạn chọn hộp sữa bò, cắm sẵn ống hút, đưa cho Thượng Dương uống.
Thượng Dương chỉ uống mấy ngụm, thấy lạnh quá tỏ vẻ từ bỏ, Kim Húc uống nốt sữa bò còn lại. Độ cồn cao cũng mới nửa ly, không đến mức làm Thượng Dương say, chỉ là đầu óc choáng váng, nằm đó, hai mắt đổi tới đổi lui, cuối cùng nhìn chằm chằm Kim Húc, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Kim Húc, không có ý tứ gì đặc biệt, chỉ là thời điểm ở chung thì chỉ muốn chạm vào nhau thôi.
– Còn uống không?
Để lại một ngụm cho em, không còn lạnh nữa đâu. – Kim Húc tưởng anh muốn uống sữa bò nên muốn bón cho anh.
– Không. – Thượng Dương cự tuyệt, – Anh đã uống rồi còn đưa em.
Kim Húc nói:
– Chê anh có đúng không?
Thượng Dương cười cười:
– Ừ, anh tới đánh em đi.
Kim Húc:
- …
Hắn cũng không động vào Thượng Dương đang choáng váng đầu óc, lăn lộn nữa nhỡ đâu người ta nôn ra thì sao. Hắn ném hộp sữa rỗng đi, nó chuẩn xác rơi vào sọt rác gần đó, sau đó cũng nằm xuống cạnh Thượng Dương.
Bàn tay của họ tự động tìm thấy nhau, những ngón tay đan vào nhau và họ ôm lấy nhau.
– Làm sao Hình Quang thấy được? – Thượng Dương vẫn không thể tin nổi, nói, – Ngày kết hôn cậu ta bận rộn như vậy không nhìn cô dâu thế mà rảnh đi nhìn hai chúng ta?
Kim Húc ba hoa cho qua:
– Cậu ta là cảnh sát hình sự đấy, nhân viên văn phòng các em không hiểu đâu.
– Ờ. – Thượng Dương bất mãn nhấn mạnh, – Phải rồi, cảnh sát hình sự các anh thật sự lợi hại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!