Khoảng cách giữa hai thành phố địa cấp rất gần nhau, đi tàu cao tốc mất mười lăm mười sáu phút, lại có nhiều chuyến tàu nên việc đi lại rất thuận tiện.
Thượng Dương không phản đối, nói:
– Nhưng mà anh muốn đi chơi hay là muốn đi điều tra Hà Tử Tình?
– Xem tình huống đi. – Kim Húc ăn hai ngụm cơm, cầm di động lên nói, – Anh đặt vé nhé?
Thấy Thượng Dương gật đầu, hắn đặt vé tàu cao tốc trên điện thoại di động và nói:
– Nếu cần giúp đỡ thì cứ xem. Nếu không cần thì chúng ta tự làm việc của mình, linh hoạt cơ động là được.
Sau đó, cả hai trả phòng, mang hành lý đến ga tàu cao tốc của thành phố, làm thủ tục kiểm vé và đến sảnh chờ, còn một lúc nữa tàu của họ mới khởi hành.
Kim Húc nói muốn linh hoạt cơ động, lúc này rất linh hoạt lại huých Thương Dương:
– Học trò của em nói chiêu đãi chúng ta cơ mà? Nói cho cậu ta là chúng ta sắp đến đó đi.
Thượng Dương sa mạc lời:
– Anh rõ ràng là muốn đến nhà người ta, còn nói gì mà xem tình hình.
Nói thì nói thế, anh cũng rất quan tâm đến vụ án liên quan đến Hà Tử Tình nên vẫn gửi tin nhắn cho Cao Trác Việt, nói mình và Kim Húc đang chuẩn bị qua đó.
Cao Trác Việt hồi âm ngay tức thì:
Để em đến trạm tàu cao tốc đón hai anh.
Thượng Dương nói: Cũng được, làm phiền em rồi.
Nếu hai người đã có mục đích rõ ràng thì cũng không cần phải khách khí với đàn em Tiểu Cao nữa.
– Nếu không liên lạc với người liên quan, vậy làm sao có thể kiểm tra tình hình đây? – Khí chất cảnh sát của Kim Húc quá ràng, hắn không muốn bị những hành khách khác chú ý đến, còn cố tình bày ra tư thái biếng nhác, dựa vào lưng ghế ở phòng đợi, nói, – Thực ra anh rất hy vọng chúng ta vừa đến bên kia gặp Cao Trác Việt, cậu ta sẽ nói đã tìm thấy em họ rồi.
Nếu thật sự như thế vậy thì tốt, Thượng Dương cũng hy vọng như vậy.
Tàu cao tốc chở chạy nhanh chở hai người đến một thành phố cấp tỉnh khác cách đó hơn năm mươi km. Tàu chạy được mấy phút, Kim Húc từ trong túi móc ra hai viên kẹo bạc hà mới lấy từ nhà hàng, mỗi người một viên.
Họ tạm thời quên đi vụ án và nghi phạm, chỉ ngồi im lặng, tận hưởng chuyến hành trình đầy mùi bạc hà trong mười lăm phút và sắc thu của vùng đồng bằng năm mươi cây số.
Khi đến nhà ga, Thượng Dương vẫn còn ngơ ngác ngồi đó, bộ não vốn đang chạy với tốc độ cao nghỉ ngơi một lúc nhưng vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
– Nếu không đừng xuống xe nữa.
Đi thành phố tiếp theo, hoặc nơi nào đó xa hơn. –Kim Húc nói.
Thượng Dương thở hắt ra, nói:
– Thôi đừng, em không muốn buổi tối cứ nghĩ về vụ án rồi lại không ngủ được.
Anh đã có chút hiểu một phần nguyên nhân mất ngủ của Kim Húc, công việc của cảnh sát hình sự căng thẳng suốt ngày, có thể ngủ ngon được mới là lạ.
– Xuống hay không xuống đều giống nhau cả. – Mọi người đều đứng dậy đi xuống, Kim Húc lại còn muốn hiếm hời bằng miệng, nói, – Anh chỉ muốn trân trọng kỳ nghỉ muốn làm gì thì làm, ở đâu cũng đều sẽ không để em ngủ yên đâu.
Vừa ra trạm, hai người họ đã nhìn thấy Cao Trác Việt chờ ở bên ngoài, vóc dáng của đàn em khá cao ráo, cả người cũng rất có tinh thần, nổi bật giữa đám đông.
Ba người vừa gặp nhau, Thượng Dương chỉ nói mấy câu khách sáo, Cao Trác Việt đã vui vẻ nói với bọn họ:
– Em gái em chỉ trốn đi chơi thôi, người không sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!