Trong Đông Tam Hoàn, toạ lạc có một công ty tư nhân quy mô lớn rất có tiếng của tỉnh, Đàm Hồng mới đang năm thứ ba đại học có thể đến đây thực tập, có thể thấy thành tích học tập xuất sắc thế nào, về phương diện thành tích chuyên môn cũng xuất sắc.
Một người trẻ tuổi như vậy vốn dĩ nên có một tương lai tươi sáng.
Khi bước vào tòa nhà văn phòng công ty, Chu Ngọc vẫn nuôi hy vọng có thể Đàm Hồng không phải hung thủ thực sự, một là không muốn nhìn thấy Đàm Hồng vừa xinh đẹp vừa ưu tú thực sự phạm tội giết người, thứ hai là luôn cảm thấy động cơ của Đàm Hồng còn không đủ.
Ở tầng dưới, sau khi hỏi quầy lễ tân tầng của bộ phận nơi Đàm Hồng làm việc xong, hai cảnh sát đi vào thang máy.
– Kim đội ơi. – Chu Ngọc nói ra nghi vấn của mình, – Liệu một cô gái trẻ đương đại có trình độ học vấn cao thật sự sẽ bởi vì muốn giúp đỡ em trai của gia đình nguyên sinh của mình, chỉ để lấy được tiền của cha mẹ nuôi thì có thể gi. ết chết cha mẹ nuôi đã từng nuôi dưỡng mình, có ân trọng như núi với mình ạ?
Kim Húc cúi đầu gửi WeChat, tuỳ ý hỏi:
– Em cho rằng cô ta vì tiền à?
Chu Ngọc nói:
– Nếu không thì sao ạ?
– Ngoại trừ thật sự b. iến thái, người bình thường phạm tội giết người không phải vì tiền thì là vì tình, hoặc là cả hai cái đó. – Kim Húc nói.
Chu Ngọc cân nhắc lời này, vậy thì Đàm Hồng sẽ vì cái gì?
Kim Húc đang đồng bộ hóa tiến trình của cả hai bên với Thượng Dương trên WeChat, biết Thượng Dương và Cổ Phi đã kết thúc cuộc thẩm vấn Lê Diễm Hồng, đang trên đường trở về thị cục.
Hắn cũng lời ít mà ý nhiều mà nói cho Thượng Dương: Không phải Dương thì là Đàm, về sau sẽ biết rõ.
Bên này Thượng Dương không cảm thấy quá kinh ngạc, nếu trong số hai nữ sinh đại học thực sự có hung thủ thì Đàm Hồng sẽ là kẻ tình nghi lớn hơn nhiều so với Dương Tuyết Diễm.
Anh rất tò mò chi tiết, nghĩ lúc này Kim Húc chắc đang rất bận, không có thời gian để nói tỉ mỉ với mình. Vì thế anh chỉ nói: Cố lên, chờ tin tốt của anh.
Kim Húc trả lời bằng biểu tượng cảm xúc hình một chú mèo con đang nắm chặt tay
"tôi có thể tôi làm được". Biểu tượng cảm xúc này rất phổ biến nhưng lại có phản ứng hóa học kỳ lạ với hình đại diện của hắn. Hắn đã sử dụng một bức ảnh ID đồng phục nghiêm túc làm của mình avatar vừa cổ lỗ sĩ vừa nghiêm túc.
Thượng Dương bị chọc cho bật cười, hết sức vui vẻ với cái điện thoại.
Cổ Phi cầm vô lăng điều khiển xe cẩn thận, nhìn thấy cảnh này, biết rõ nhưng vẫn chế nhạo:
– Ui chà chà, lại vui vẻ với người yêu đấy à?
– Đúng đó. – Thượng Dương đã đổi tác phong lúc trước bị trêu một tí là ngượng ngùng rồi, không chỉ hào phóng thừa nhận mà còn đáp trả, – Hâm mộ lắm phải không? Anh không có người yêu mà nhỉ?
Cổ Phi: -…
Cửa thang máy mở ra, Kim Húc và Chu Ngọc đến tầng bộ phận làm việc của Đàm Hồng, người quản lý đã được báo cho biết, tuy rằng không biết thực tập sinh bị liên luỵ vào chuyện gì nhưng rất vui lòng phối hợp với cảnh sát, kêu trợ lý đi đến khu vực văn phòng để gọi người.
Nhưng ngay sau đó, trợ lý một mình quay lại nói Đàm Hồng không ở đó.
Chủ quản:
– Đang lúc làm việc cô ta đi đâu vậy?
Chu Ngọc căng thẳng vội nhìn Kim Húc, cô gái nhỏ này không phải sợ tội chạy trốn đó chứ? Hoặc là tìm chỗ nào đó để trốn tránh sự điều tra của cảnh sát?
– Chúng tôi có thể tới chỗ làm việc của cô ấy để xem một chút được không? – Kim Húc lại rất bình thản, một nữ sinh viên dù có muốn chạy nhưng liệu cô ấy có thể đi đâu từ khu công nghiệp đầy rẫy camera này?
Chủ quản dẫn hai người đến vị trí làm việc của Đàm Hồng, máy tính đang bật, trên màn hình là văn bản công việc đang làm dở, trên lưng ghế khoác một chiếc áo khoác điều hòa mỏng.
Chu Ngọc nhìn nhìn trên bàn, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!