Chương 25: (Vô Đề)

Kim Húc trêu chọc người ta xong liền lên xe, cảnh sát Chu Ngọc rất thấu hiểu lập tức dẫm chân ga, chở hắn chạy như bay.

Thượng Dương hậm hực nhìn theo hai người kia đi ra khỏi cổng lớn đại viện, sau đó trở về văn phòng chờ Cổ Phi.

Chu Ngọc lái xe, bụng nghĩ có nên trêu chọc đội trưởng Kim không, lại thấy vẻ mặt của hắn vừa mới rời khỏi cố vấn một cái là biến về vẻ lãnh khốc vô tình, đành phải nuốt ý muốn trêu chọc về, nói:

– Chúng ta đến trường của Dương Tuyết Diễm trước ạ? Gần hơn chút. Đàm Hồng đang đi thực tập, công ty kia ở khá xa, gần Đông Tam Hoàn liền.

– Thế chúng ta đi gặp Dương Tuyết Diễm trước. – Kim Húc nghĩ nghĩ, nói, – Vất vả cho em rồi…Tấp vào lề đi để anh lái cho.

Chu Ngọc nghe lời dừng xe bên đường, đổi sang Kim Húc lái xe.

Trở lại trên đường, Kim Húc yêu cầu cô liên hệ với bộ phận đăng ký hộ khẩu của  công an thành phố Tê Phượng, nói:

– Yêu cầu họ kiểm tra quan hệ gia đình của Đàm Hồng. Anh nhớ cô ta với Dương Tuyết Diễm không giống nhau, là còn có người nhà.

Dương Tuyết Diễm là cô nhi.

Đàm Hồng còn đủ cả cha mẹ, nhưng cha mẹ cô ấy lấy lý do

"nhà quá nhiều con điều kiện kém không nuôi nổi" mà bỏ mặc cô ấy, vào lúc cô ấy bốn tuổi đã đưa cô ấy đến Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng.

– Vâng ạ, để em gọi điện thoại. – Chu Ngọc trượt di động lật xem danh bạ điện thoại, đại khái đoán được ý định của Kim Húc.

Đàm Hồng là một cô gái trẻ, ngoài việc bị cha mẹ ruột đưa đến viện phúc lợi ra thì cuộc sống nhân sinh của cô ấy không hề phức tạp, từ nhỏ lớn lên bình an ở viện phúc lợi, quan hệ xã hội khá đơn giản, nếu cô ấy thật sự là hung thủ trong vụ án này, động cơ cô ấy muốn mưu sát Lê Diễm Hồng cũng chỉ có thể bắt nguồn từ việc điều tra người nhà của cô ấy mà thôi.

Thị cục, văn phòng tổ chuyên án, Thượng Dương vừa chờ Cổ Phi họp vừa tìm kiếm mấy đoạn video tin tức Lê Diễm Hồng tham dự các hoạt động của nhà nước.

Không bao lâu, Cổ Phi hồ hởi đi vào, nói:

– Sao chỉ có mình anh thế, hai người họ đâu rồi?

Thượng Dương nói lại tình hình một chút, Cổ Phi nói:

– Còn tưởng vừa trở về thì chuyển lời khen tới đội trưởng Kim của các cậu nữa. Vừa rồi ở cuộc họp, cấp trên chỉ đích danh cậu ta khen cậu ta đã làm rất tốt trong vụ Trâu Văn Nguyên.

Làm rất đẹp.

– Đội trưởng Kim chúng tôi phá án luôn đỉnh. – Thượng Dương giọng điều bình thường, nhưng thực chất lại rất tự hào, mà trước khi Cổ Phi lấy anh và Kim Húc ra trêu đùa đã đổi sang vẻ mặt nghiêm túc làm việc, nói, – Đi thôi, chúng ta nghe theo sắp xếp của đội trưởng Kim đi bệnh viện gặp Lê Diễm Hồng.

Hai người ra ngoài đi xuống dưới, Cổ Phi nói:

– Nói đến chuyện đi gặp Lê Diễm Hồng, thực ra tôi hơi không biết phải làm sao, vị nữ sĩ Lê này dầu muối đều không ăn.

– Tôi thấy rồi. – Thượng Dương nói, – Tôi đã xem ghi chép đối thoại của các anh với bà ta mấy lần trước, bà ta rất am hiểu đánh thái cực.

Vừa rồi anh còn chưa đến, tôi đã xem các video hoạt động mà bà ta thường tham gia, và cả những cuộc phỏng vấn nữa, người ta chính là đã từng gặp trường hợp lớn, rất biết cách ăn nói.

Nói tóm lại, nhìn cách Lê Diễm Hồng nói chuyện với người khác, chính là một dáng vẻ giả tạo sau khi đã được đắp nặn lên hình tượng

"to lớn vẻ vang chính trực" ở mức độ nhất định.

Sau khi Chu Ngọc liên lạc với bộ phận đăng ký hộ khẩu của Công an thành phố Tê Phượng, bên kia đã mau chóng gửi các thành viên gia đình ban đầu của Đàm Hồng đến.

Vừa lúc tới cổng trường đại học của Dương Tuyết Diễm theo học, Kim Húc tìm chỗ đỗ xe xong, xem thông tin mà Chu Ngọc chuyển cho mình:

Bố của Đàm Hồng mấy năm trước đã qua đời vì bệnh tật, mẹ thì mang theo em gái đi tái giá, trong nhà hiện chỉ có một em trai đang sống cùng ông bà ngoại.

– Bố ruột của cô ấy chết vì bệnh tật, không liên quan gì đến Lê Diễm Hồng. – Chu Ngọc nhắc tới việc này vẫn rất phẫn nộ, – Cha mẹ ruột của cô gái này cũng không phải người tốt gì, thế mà gửi con ruột của mình đến viện phúc lợi, bao nhiêu năm cũng chẳng quan tâm đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!