Gần 1 giờ sáng Kim Húc mới về đến nhà, yên lặng bước vào, trước tiên đi tắm rửa thay đồ lót sạch sẽ, kiểm tra xem mùi khói thuốc trong phòng thẩm vấn đã hết rồi mới đi vào buồng ngủ, không bật đèn, nhẹ nhàng lên giường nằm ở bên vị trí trống, đợi một chốc, thấy Thượng Dương thật sự ngủ say, sẽ không bị đánh thức mới đưa tay ra rất nhẹ kéo người vào trong lòng mình, bấy giờ mới vừa lòng đi ngủ.
Thượng Dương ngủ rất say, gần như không tỉnh.
Từ khi đến đây với hắn vào tối thứ Sáu, trên thực tế anh chưa thể nghỉ ngơi thoải mái dù chỉ một giây, yêu đương, làm cố vấn, có việc nào mà không tiêu hao thể lực? Cũng may là tố chất cơ thể của anh vượt xa người bình thường, bằng không đã không thể trụ được.
Hiện tại cũng vậy quá buồn ngủ chỉ muốn ngủ bù, lúc bị ôm cũng mơ hồ cảm nhận được một giây, trong tiềm thức biết là ai đã lập tức chìm vào giấc ngủ.
Cho đến sáng sớm, đồng hồ sinh học của ngày làm việc và cảm giác mạnh mẽ mà anh sẽ không bao giờ trải qua khi sống một mình đã đánh thức anh.
Anh lơ mơ vài giây, chợt nhận ra gì đó, nhìn xuống dưới, nói:
– Anh đúng thật là có…
Làm thêm tăng ca đến nửa đêm mới về, sáng sớm đã làm cái này?
Nhưng anh còn chưa nói xong hai chữ tật xấu, âm điệu đã biến đổi mà kêu lên, cũng mang theo ý vị cầu xin.
Thấy anh đã tỉnh, động tác của người nào đó càng không hề thong thả ung dung.
Hơn mười phút sau, Thượng Dương run lên như bị điện giật, thấp giọng mắng một câu thô tục.
Kim Húc lại chậm rì rì dỗ anh một lúc mới xuống giường đi nhà tắm.
Thượng Dương vẫn nằm đó không nhúc nhích, lấy tay che mắt, ánh mặt trời mọc ngoài rèm chiếu vào mắt anh, bên tai vẫn còn đọng lại dư âm kéo dài.
Kim Húc từ phòng tắm trở lại tiến tới hôn anh, nụ hôn rất nóng bỏng, nhưng bởi vừa mới súc miệng, đôi môi rất lạnh, làm cho Thượng Dương hãy còn dư âm nóng bỏng cảm thấy nụ hôn này vô cùng thoải mái.
– Mấy giờ rồi? – Anh ở trong chuyện này chú trọng có qua có lại, xem thời gian còn đủ, nói: – Em lười lắm, anh muốn thế nào thì cứ đến đi.
– Không đến, nghỉ một lát rồi mình ăn sáng. – Kim Húc chỉ hôn môi anh.
Anh dùng ngón tay vuốt ve mái tóc ngắn của Kim Húc, nói:
– Sao tóc ngắn của anh cứng vậy?
Kim Húc nghe thế không khỏi rời môi nhìn anh, thấy đôi mắt hạnh nhân của anh nhắm hờ, lông mi dày phủ một lớp nước, vẻ mặt ngoan ngoãn như đang đang chờ để tiếp tục.
Kim Húc hôn lên mắt anh, cúi người ôm anh, nói:
– Không phải em nói, trước khi kết án thì không làm à.
– Đúng vậy, em nói…rất đúng mà. – Thượng Dương không muốn chấp nhận mình đang mê muội mà quên mất tiêu, còn giả bộ làm chấp pháp câu cá, nói – Chúc mừng anh đã thông qua khảo nghiệm của tổ chức.
Kim Húc cười rộ lên, không vạch trần anh, chỉ nói:
– Sao anh cứ cảm thấy em càng ngày càng gợi cảm nhỉ?
Thượng Dương cũng không phản bác, nói:
– Em cảm thấy anh càng ngày càng giỏi quyến rũ em thì có.
Hai người chỉ ôm hôn đơn thuần với nhau vài phút rồi đứng dậy, trong lúc Thượng Dương tắm rửa, Kim Húc ra ngoài mua bữa sáng, vừa ăn vừa trò chuyện về tiến độ công việc của mỗi người tối qua.
Thượng Dương kể lại tổng quát việc Trương Tự Lực thừa nhận mình là hung thủ, cũng nói anh và Cổ Phi, Chu Ngọc đều cho rằng Trương Tự Lực đang gánh tội thay hung thủ.
Kim Húc sau khi nghe xong cũng nói:
– Giống lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!